Kim và Đức Lỗ Phu đã tới cảnh giới đại ma pháp sư Lục tinh đỉnh cao, mơ hồ có thể đột phá. Ba người Mary tuy kém hơn một chút những cũng đã đạt tới Lục tinh.
Năm người bọn họ tiến bộ cực nhanh, thật sự là không kém Tiếu Ân bao nhiêu.
Người đã đi ra từ vùng đất tử vong quả nhiên đều là người nổi bật. Đương nhiên, tác dụng của quảng bá thể thao và hoàng kim kết giới cũng không thể phủ nhận.
Nếu không có hai thứ này, bọn họ cũng đừng mơ chỉ trong thời gian ngắn đó đã đạt tới cảnh giới như bây giờ.
Còn về hai pháp sư học đồ kia, cũng đã tới chừng thập cấp, luyện thêm một năm rưỡi nữa, phỏng chừng cũng có thể trở thành ma pháp sư chính thức.
Thấy được sự tiến bộ của mọi người, trong lòng Tiếu Ân cũng vui mừng. Hai năm, chính mình cũng không lãng phí, bọn họ làm sao không tiến bộ như bay chứ.
Hắc Toàn Phong bất mãn bay vòng quanh Tiếu Ân hai vòng, thân thể to lớn của nó động lên lập tức gà bay chó sủa, ai cũng quở trách, nhưng đại ma thú này vẫn cứ mặc kệ.
Bởi vậy có thể thấy được, hai năm này, bọn họ đã cùng nhau thân thuộc tới mức nào.
Mary che miệng cười:
- Sư phụ, nó đang ghen đó. Juliana tiểu thư chiếm ngài lâu quá.
Tiểu hồ ly đỏ mặt, rời khỏi lồng ngực Tiếu Ân, hung hăng trừng mắt với Mary và Hắc Toàn Phong.
Lúc này Hắc Toàn Phong mới mới lại gần, cho tới khi Tiếu Ân xoa xoa cái đầu to tướng của nó mới chịu nằm im.
Juliana than nhẹ:
- Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong rất trung thành với chàng đó, từ sau khi nó tỉnh lại vẫn cứ ở đại sảnh chờ chàng về. Căn phòng chúng ta an bài cho nó, mặc kệ thế nào cũng không chịu vào. Suốt một năm rưỡi, tuyệt đối không dễ dàng.
Lòng Tiếu Ân ấm áp, tay lai càng xoa đầu nó mạnh hơn, Hắc Toàn Phong khẽ rên mấy tiếng khoan khoái, trong mắt đầy vênh vang.
Đột nhiên, Linnuo kinh hô:
- Tiếu Ân các hạ, ma lực của ngài…
Mọi người ngẩn ra, nhìn kỹ lạ, một đám sắc mặt đại biến.
Trên người Tiếu Ân không còn một chút ma lực dao động nào nữa, quả thực không khác Vô Danh chút nào, không thể phân biệt với một người bình thường.
Trong đại sảnh ma pháp, đột nhiên chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng. Cho dù là Kim và năm đệ tử có niềm tin với Tiếu Ân nhất cũng không kìm nổi hơi biến sắc.
Đi theo Tiếu Ân nhiều năm, tầm mắt của bọn họ cũng được mở rộng.
Vừa thấy Tiếu Ân, chỉ biết hắn khẳng định là không thi triển ma pháp thuật ẩn nấp gì. Nếu là thi triển ma pháp cùng loại thì ít nhất cũng phải có dấu tích, không có khả năng đột nhiên giống như Vô Danh, nhìn thế nào cũng không ra nguyên nhân.
Thực ra, một khi thăng tiến lên ngàn năm truyền kỳ, thu hết kết giới vào trong cơ thể, trở thành nhân giới hợp nhất, sinh ra lĩnh vực, thì khi không phóng thích ma pháp hắn sẽ chẳng khác gì một người bình thường.
Trừ cao thủ cùng giai hoặc cao thủ cấp bậc rất cao mới có thể cảm ứng được trạng thái huyền diệu này, còn lại, trong mắt người khác rất khó có thể phân biệt được.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì.
Tuy nhiên Tiếu Ân lúc này quả thực là có cường thế của kẻ bề trên, đặc biệt là sau khi hắn cười, không ngờ khiến cho từ trong tâm mọi người nảy sinh một cảm giác tin tưởng mãnh liệt.
Ánh mắt nhìn lên mọi người, Tiếu Ân bình tĩnh nói:
-Bây giờ ta trở về, muốn học một chút luyện kim thuật. Sư phụ, ngài có biết quanh đây có luyện kim đại sư nào không?
Trong lòng mọi người đều cảm thấy cổ quái, không hiểu sao hắn lại đổi mục tiêu.
Thế giới ma pháp rộng rãi tinh thâm, cho dù là Hắc Long Vương cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ tri thức ma pháp. Tuy lão cũng có được chút trình độ thâm hậu về luyện kim thuật, nhưng đối với một kẻ hoàn hoàn không biết gì về phương pháp luyện chế vật phẩm như Tiếu Ân mà đề nghị như vậy, căn bản không ai có thể lý giải nổi.
Đối với Tiếu Ân mà nói, muốn luyện chế siêu cấp vật phẩm của đất nước của thần thành dược phẩm thích hợp, cũng không có khả năng một lần là xong, nên hắn muốn bắt đầu theo học từ cơ sở.
Maren trầm ngâm một lát:
- Luyện kim thuật sĩ, ta cũng biết vài người, tuy nhiên trình độ của họ không cao, còn cách xa danh xưng đại sư.
Lão dừng một lát, dường như đang suy tính
– Không bằng ta đi thông tri Tiffany các hạ, mời vài luyện kim thuật sĩ có năng lực xuất sắc ở tộc Nguyệt Tinh linh đến, hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của con.
Tiếu Ân cười cứng đơ, Maren tuy là sư phụ vỡ lòng của hắn, nhưng lão nhân gia trước kia dù sao cũng chỉ là một vị ma pháp sư Nhất tinh mà thôi, nên bạn bè quen biết tuyệt đại bộ phận cũng chỉ là ma pháp sư Nhất tinh đến Tam tinh, còn đại ma pháp sư, quả thật không biết bao nhiêu.
Đây là một sự thật. Là một người có thân phận và thực lực kém quá xa, thường khó có thể gia nhập vào một tầng lớp cao hơn.
Nếu Tiếu Ân không trở thành ma đạo sĩ, hắn làm sao có tư cách tiếp xúc với nhiều cao thủ trên ba đại lục như vậy. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tuy nhiên, nói thật, đối với Tiếu Ân chưa từng tiếp xúc với pháp sư luyện kim thuật mà nói, luyện kim thuật sĩ Nhất tinh hoặc Nhị tinh có lẽ thích hợp với hắn hơn.
Tiếu Ân đang định nói, chợt nghe Linnuo lên tiếng:
- Tiếu Ân các hạ,nếu ngài thực sự muốn học luyện kim thuật thì ta có thể giúp đỡ một chút.
Mọi người ngẩn ra, sau đó giật mình.
Linnuo là người được cả đế quốc Nặc Khả Đa công nhận đại sư chế tác trượng. Nhân vật như thế, làm sao có thể không hiểu luyện kim thuật.
Tiếu Ân cười tươi, có thể được nhân vật cấp đại sư này chỉ điểm, hắn còn gì có thể không hài lòng nữa. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, Linnuo sẽ không giấu diếm mình cái gì.
- Linnuo các hạ, có thể được ngài chỉ điểm, thật sự là vinh hạnh của ta. Từ ngày mai sẽ bắt đầu, ta là học trò của ngài.
Tiếu Ân tủm tỉm cười.
Linnuo cười khổ một cách khó hiểu, một học trò như Tiếu Ân, hắn cũng không dám nhận đâu.
Việc Tiếu Ân quay về tuy không có được tứ phía tung hoa chào đón, nhưng rất nhanh cả lâm viên ma pháp đều biết.
Lúc này danh khí Tiếu Ân đã rất lớn, lại càng sâu xa hơn ba phần trước kia. Đặc biệt là sau khi đệ nhất cao thủ đại lục người da đen Rui Deshen gửi thư khiêu chiến, trong cảm nhận của các ma pháp sư bình thường, Tiếu Ân đã là đại diện cho ma pháp sư của hoàng kim đại lục, cũng là đệ nhất nhân của Hoàng kim đại lục.
Còn về phần hắn với Rui Deshen ai mạnh ai yếu, thì chính là vấn đề người cao có người cao hơn, người cao hơn lại có người cao hơn nữa.
Nếu xét chiến tích hai người, thật đúng là sàn sàn như nhau chẳng phân được.
Tiếu Ân có thể lấy một đánh mười, ngàn dặm truy tung, đánh chết hai ma đạo sĩ Cửu tinh, giữa biển khơi lại có thể chỉ huy ma thúgiữa biển , mở ra một con đường thủy thực sự an toàn.
Mà cho tới tận bây giờ, Rui Deshen ra tay, đối thủ mỗi lần đểu là ba cao thủ Cửu tinh trở lên, nhưng mỗi lần đều đại thắng mà về. Tuyệt đại đa số người và ma pháp sư không rõ chân tướng đều nghĩ hai đại lục không thể tiến thêm được bước nào trên đại lục người da đen, vẫn phải giằng co với bọn họ, đều là vì có Rui Deshen trấn thủ tiền tuyến mà bên ta lại không có người có thể chống lại.
Hai người như thế, đều có được thực lực và danh vọng hơn xa cao thủ Cửu tinh bình thường, đặc biệt là trong lâm viên ma pháp Louis nơi Tiếu Ân xuất thân, uy tín của hắn càng vượng, càng là độc nhất vô nhị không ai có thể với tới.
Tuy Tiếu Ân cũng không muốn làm người nổi tiếng, nhưng cái tin hắn mất tích một năm giờ đã trở về lại như có cánh truyền khắp lâm viên ma pháp. Sau đó, Công quốc Louis, đế quốc Nặc Khả Đa, thậm chí là khắp đại lục Hoàng kim, cuối cùng thậm chí cả những người vượt biển đang chiến đấu sau một tháng cũng đã có được tin tức chính xác.
Tiền tuyến, một nhóm ma đạo sĩ sau khi vội vàng thương nghị, Sloppy Burger và Arnezeder hai người từ đại lục người da đen chạy về, nhưng điều bọn họ không thể hiểu nổi là Tiếu Ân sau một năm mất tích không ngờ lại đột nhiên thay đổi sở thích, lại có hứng thú thật lớn với luyện kim thuật, và dưới sự chỉ điểm của Linnuo, đã bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu những huyền bí trong đó.
Là một sư phụ, gặp đệ tử như thế nào là đau đầu nhất?
Rất nhiều người đã nói, gặp một xú tiểu tử tồi tệ không chịu nổi hoặc một kẻ vụng về vô tri ngu ngốc, là bi ai lớn nhất của sư phụ.
Nhưng, Linnuo sẽ nói cho ngươi một đáp án hoàn toàn khác.
Đệ tử khiến sư phụ đau đầu nhất, thực ra không phải hai loại trên, mà là loại thiên phú trác tuyệt rối tinh rối mù. Thiên tài đệ tử học được thứ này, lại có thể một suy ra ba, tự hiểu đạo lý.
Đối với một đời Tiếu Ân sống trên thế giới khoa học, trong các đại hệ của ma pháp cũng chỉ có luyện kim thuật mới có chút bóng dáng của khoa học.
Tuy nguyên lý và động lực không giống nhau, nhưng đối với thí nghiệm và công thức luyện chế dược phẩm mà các luyện kim thuật sĩ đã thiên tân vạn khổ tìm tòi ra, họ còn nghiêm túc hơn cả các nhà khoa học thật sự.
Bọn họ chính là các nhà khoa học ma pháp cẩn thận nhất.
Trên cả thế giới ma pháp, luyện kim thuật sĩ có danh tiếng cực cao.
Bởi vì tất cả ma pháp trượng, ma pháp bào và các đạo cụ ma pháp, thậm chí còn cả các dược phẩm ma pháp cổ quái đều được tạo ra từ tay những người này. Ngay cả ma pháp bào có thể chống được nguồn sáng vạn năm xâm nhập mà Tiếu Ân đoạt được từ trong tay pháp sư da đen kia cũng là được ra đời bởi một vị luyện kim thuật sĩ nổi tiếng từ mấy trăm năm trước.
Còn về phần vị luyện kim thuật sĩ sắp đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư này làm thế nào có thể luyện chế ra được một kiện ma pháp bào thần kỳ như thế thì chỉ có trời biết đất biết, Diêm Vương biết.
Bởi vì sau khi vị đại sư luyện kim thuật kia chế tác ra ma pháp bào này không lâu cũng đã chết già tại nhà, gặp Diêm Vương lão tử.
Đối với luyện kim thuật sĩ mà nói, kẻ thù lớn nhất của bọn họ không phải là ma pháp sư, mà là thời gian.
Tuyệt đại đa số các luyện kim thuật sĩ cũng phải kết thúc cuộc sống của mình, không thể đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, bởi vì thời gian cho bọn họ tu luyện ma pháp đã bị tri thức luyện kim thuật và các thí nghiệm xâm chiếm. Cho nên một khi đã lựa chọn chức nghiệp luyện kim thuật sĩ này, có nghĩa là tiến giai ma đạo cả đời này cơ bản là vô vọng.
Còn như Linnuo, cuối cùng có thể may mắn thăng tiến lên ma đạo sĩ, thực sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, căn cứ theo cách nói của Hắc Long Vương, trong số các ngụy thần gần như đã trở thành thần linh có cuộc sống vô hạn, cơ bản, tùy tiện nhìn một người, đều là nhân vật cấp đại sư luyện kim thuật.
Không phải vì bọn họ đều có hứng thú với luyện kim thuật, mà là vì trong cuộc sống lâu dài, bọn họ đã tiếp xúc với các vật phẩm ma pháp thật sự là nhiều lắm, cho nên nổi lên hứng thú và tò mò với luyện kim thuật.
Mà trừ những phần tử cá biệt ngu ngốc, cho dù là một đầu heo, sau mấy vạn năm sống, nhiều ít cũng sẽ nắm giữ được một chút luyện kim thuật cao minh.
Bản thân Linnuo chính là một luyện kim thuật sĩ ưu tú, hắn vẫn vô cùng kiêu ngạo về mặt này.
Nhưng sau khi bắt đầu dạy bảo Tiếu Ân, hắn mới phát hiện, thì ra thiên phú mà mình vẫn kiêu ngạo, trước mặt người kia, quả thực chẳng đáng một xu.
Tiếu Ân có thể dễ dàng nhớ lại từng câu Linnuo truyền lại, với một ít thí nghiệm luyện kim thuật cấp thấp lại hoàn thành không một chút sai lầm.
Nếu chỉ như thế, Linnuo cũng sẽ không lấy làm kỳ quái, nhiều nhất chỉ là khen ngợi một hai câu, tốc độ học tập của Tiếu Ân các hạ săp vượt qua bỉ nhân ngày xưa rồi vân vân...
Nhưng sau một tuần, Tiếu Ân bắt đầu dễ dàng hoàn thành thí nghiệm luyện kim thuật trung cấp và sau đó bắt đầu có những câu hỏi có tính chất chọn lọc, Linnuo lập tức cảm thấy được áp lực cực lớn.
Tốc độ tiếp thu khoa học của Tiếu Ân thật sự là quá nhanh, hơn nữa lại càng khiến cho người ta khó tin hơn là hắn cũng không phải học bằng cách nhớ, mà là trong khi học không ngờ lại có ý muốn tìm kiếm nguyên lý cơ bản nhất của luyện kim thuật.
Giống như khi học sinh tiểu học học 1+1=2 lại còn hỏi tại sao 1+1 lại bằng 2 mà không phải một kết quả nào khác.
Sau khi Linnuo phát hiện ra được điều này, ánh mắt nhìn Tiếu Ân lại có thêm vài phần kính sợ, đồng thời khi truyền thụ kiến thức cũng không dám dùng cách dạy bảo mà là cùng hắn thảo luận.
Đương nhiên, nếu lúc này Tiếu Ân không phải là một cao thủ mà hắn kính phục mà chỉ là một pháp sư học đồ thực sự thì Linnuo đã sớm tát cho một cái.
Ngươi chỉ cần biết 1+1=2 là được. Còn vì sao ư?
Ngay cả lão tử cũng không biết. Ngươi dựa vào cái gì mà đòi biết rõ ràng?
Tóm lại, sau một tháng, Tiếu Ân đã nắm vững phương pháp luyện kim thuật cơ bản và trung cấp.
Năng suất học cao thế này khiến cho Linnuo phải chậc lưỡi lấy làm lạ. Ma pháp sư, trong vòng một tháng, đừng nói là chủ động chế tác, cho dù là nhớ được một nửa các dụng cụ của luyện kim thuật và các nguyên liệu thường dùng cũng đã rất tốt rồi.
Có thể đúng như Tiếu Ân nói, mấy thứ này, chỉ cần cho hắn xem một lần, sẽ không bao giờ nhầm.
Đây là công lao của Nhất Hào. Mỗi lần Tiếu Ân thăng tiến, trí tuệ của Nhất Hào cũng sẽ tăng thêm một chút, càng thêm nhiều tính người hơn một chút. Mà với năng lực của nó, ghi chép lại mấy thứ này trong phần cứng cũng không tốn nhiều công sức.
Một tháng sau, Linnuo đột nhiên bi ai nhận ra, hắn đã không còn gì để dạy Tiếu Ân.
Luyện kim thuật sư cũng chia thành nhiều trường phái, có phái am hiểu chế tác đạo cụ ma pháp, có phái am hiểu chế tác dược phẩm, cũng có phái am hiểu nuôi dưỡng các thực vật ma pháp bậc cao.
Linnuo am hiểu là chế tác đạo cụ ma pháp, ma pháp trượng hắn chế tác tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Nhưng chí hướng của Tiếu Ân rõ ràng không đặt trên chế tác đạo cụ ma pháp. Hắn thấy hứng thú là dược phẩm học trong luyện kim thuật kia. Tuy nhiên, vấn đề này, Linnuo lại chỉ hiểu được đại khái mà thôi, dược phẩm học trung cấp đã là đỉnh cao rồi, còn tới cao cấp thì chưa nghe thấy bao giờ.
Sau thời gian học tập này, Tiếu Ân cũng là nửa mừng nửa vui.
Kiến thức Linnuo truyền lại khiến hắn có cảm giác hiểu ra cơ sở của vấn đề này là phải được người khác chỉ điểm, còn nếu dựa vào chính mình mò mẫm, thì trừ phi hắn thực sự biến thành ngụy thần như Hắc Long Vương, còn nếu không, chưa chờ tới lúc sờ ra đã chết trước rồi.
Học một tháng, Tiếu Ân từ một gã luyện kim thuật sư gà mờ biến thành một luyện kim thuật sư trung cấp.
Tiến bộ to lớn, tuy không thể nói là độc nhất vô nhị, nhưng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng, khiến hắn thất vọng nhất là, muốn luyện chế vật phẩm siêu cấp thì luyện kim thuật sư ít nhất phải đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ mới được. Nhưng nhìn khắp đại lục, hắn đi đâu mà tìm được một luyện kim thuật sư cấp bậc ma đạo sĩ đây?
Đang lúc Tiếu Ân đang đau đầu vì vấn đề tìm luyện kim thuật sư, Sloppy Burger và Arcezeder hai người dắt tay nhau đến.
Tiếu Ân cũng không ra khỏi tháp ma pháp, chỉ ở trong phòng mình tiếp đãi bọn họ.
Người dẫn bọn họ lên là Kim. Sau khi thấy được thực lực của Kim, trong lòng hai người đều rung động. Lúc này họ mới nhớ ra, môn hạ của Tiếu Ân còn có năm người cũng đi ra từ vùng đất tử vong.
Tuy năm người bọn họ dưới cái bóng quá lớn của Tiếu Ân cũng không phải không thể thấy, nhưng người biết chuyện đều hiểu được, chỉ cần cho bọn họ thời gian, có thể sinh ra năm vị ngàn năm truyền kỳ mạnh nhất.
Kim đưa bọn họ vào phòng sư phụ, sau đó cung kính lui xuống.
Nếu chỉ cần thấy thần thái của hắn, khẳng định không có người tin đây là một đại ma pháp sư đã bình yên từ vùng đất tử vong trở về.
Sau khi vào phòng, hai người bọn họ lập tức thấy Tiếu Ân mà họ đã chờ đợi bấy lâu, nhưng ngay một khắc đầu tiên gặp mặt, hai người cũng vô cùng kích động.
Lần gặp mặt này, sự thay đổi của Tiếu Ân đã gây cho hai người đả kích thật lớn.
Nói lần gặp trước quanh thân thể Tiếu Ân vẫn còn tràn ngập khí tức ma pháp Lục, Thất tinh, nhưng lúc này gặp lại, bọn họ đột nhiên phát hiện Tiếu Ân bây giờ nhìn không thấu.
Trên người hắn rốt cuộc không cảm ứng được ma pháp dao động, nhưng lại làm hai người bọn họ khi đứng trước mặt Tiếu Ân lại luôn có một cảm giác không yên. Trong cảm ứng của bọn họ, Tiếu Ân giống như đã biến thành một hắc động có thể cắn nuốt hết thảy.
Chỉ mới nhìn qua cũng khiến cho bọn họ mơ hồ run lên. Trong ánh mắt Tiếu Ân như có một ma lực thần kỳ, có thể nhìn thấu hết bọn họ.
-Tiếu Ân, ngươi...
Sloppy Burger thì thào hỏi.
Tiếu Ân hơi cười cười, một không khí ôn hòa khoan thai lập tức tràn khắp gian phòng, ngay cả với tu vi của hai người bọn họ cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút.
-Sloppy Burger đại nhân, ngài tới tháp ma pháp của ta có chuyện gì sao?
Tiếu Ân thản nhiên hỏi.
Sloppy Burger đỏ mặt:
-Tiếu Ân, chắc ngươi đã nghe qua, một năm trước, cao thủ Rui Deshen của đại lục người da đen đã gửi thư khiêu chiến với ngươi.
Tiếu Ân cũng không trả lời, dường như căn bản là không nghe đến. Hắn chỉ vung tay lên, Mary từ đằng sau cửa tiến vào, dâng trà cho hai vị.
-Nhị vị, đây là môt chút lá trà mới ta chuyên dùng mời bằng hữu, hai vị nếm thử một chút xem sao.
Sloppy Burger và Arnezeder ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao hắn lại làm vậy, có nên từ chối không?
Tuy nhiên, sau khi bọn họ đón lấy chén trà, nhấm một ngụm, lập tức có một hứng thú thật lớn với thứ trà kỳ lạ này.
-Tiếu Ân, trà này từ đâu đến?
Sloppy Burger tò mò hỏi.
Tiếu Ân cười, đó là lá trà nhưng cũng không phải trà bình thường, mà là trên Long Đảo do Hắc Long Vương tự tay trồng, và thường xuyên vận long khí bản thân để kích thích và dựng dục cho trà này. Cho nên nếu ma pháp sư uống sẽ rât tốt cho thân thể.
Trà này số lượng cũng không nhiều, nhưng trước khi Tiếu Ân đi, chỉ vừa mới thổ lộ một chút ý tứ, Hắc Long Vương liền tự tay đem một nửa số lá trà đã tích cóp từng tí một suốt vài năm đưa ra.
Đối với lễ vật đó, Tiếu Ân vẫn chưa chối từ. Tuy nhiên, mấy lá trà này, bọn họ thật ra đều không để trong lòng, vì vật này mà so với mảnh vỡ thần cách cũng chẳng là gì.
Hắn nhìn Mary một cái, nàng lập tức đưa ra một bao lá trà đã chuẩn bị trước, đặt trước mặt Sloppy Burger.
-Nghe David Kirby các hạ nói ngài thích nhất là lá trà của các nền văn hóa khác, ta đã chọn một chút, hy vọng ngài không chê.
Sloppy Burger cười dài cất tất cả lá trà vào ống tay áo, nháy mắt đã không thấy nữa. Nhìn vẻ mặt tươi cười của lão, mọi người đều hiểu trong lòng lão vui sướng thế nào.
Arnezeder ho nhẹ một tiếng:
-Tiếu Ân các hạ, chúng ta cũng đã có mấy năm không gặp, Sara rất nhớ ngài, bảo ta tới hỏi thăm.
Trong đầu Tiếu Ân chợt hiện lên một bóng hình xinh đẹp quen thuộc. Quả thực đã nhiều năm hắn và Sara chưa gặp mặt. Nếu nói trong lòng không nhớ chút nào thì là nói dối, tuy nhiên đối mặt với sứ giả của nữ thần Ánh Trăng, kiêng kỵ trong lòng hắn cũng không giảm chút nào.
-Dì Arnezeder!
Juliana đột nhiên như lao lên như tên, chạy vòng quanh Arnezeder, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.
Arnezeder đưa tay vuốt vuốt mái tóc như tơ của tiểu hồ ly, trong mắt đầy vẻ cưng chiều không kể xiết.
Mặc dù có câu yêu ai yêu cả đường đi, nhưng khả năng quấn người của tiểu hồ ly, Tiếu Ân cũng đã có thêm nhận thức sâu sắc. Có thể khiến cho một vị ma đạo sĩ Cửu tinh yêu thích không ngại ngần, thực ra cũng không phải một chuyện lạ.
Julinana cười dài nắm tay bà, cũng thuận tiện thi lễ với Sloppy Burger:
-Dì Arnezeder, ngài thật khó mới tới đây một chuyến, cần phải ở lại vài ngày đó.
Arnezeder thở dài một tiếng.
-Ta cũng muốn ở lại với con vài ngày, nhưng chiến sư trên đại lục người da đen diễn ra không ngừng. Chúng ta sợ không thể ở lại vài ngày được.
Lúc này Tiếu Ân giống như vừa nhớ ra việc trên đại lục người da đen, hắn dò hỏi:
-Ở tiền tuyến thế nào?
-Tình hình rất tệ.
Bà cười khổ
-Hai bên giằng co trên dưới một năm. Dù sao đó cũng là địa bàn của họ, chúng ta không thể đoán trước được chiến quả.
Tiếu Ân khẽ cau mày, Arnezeder dù sao cũng là một vị Nguyệt linh tinh, hoàn toàn đứng trên lập trường Nguyệt linh tinh mà xuy xét. Mà đối với những người bàng quan như Tiếu Ân, kỳ thật hắn thực sự hoàn toàn hy vọng không có chút quan hệ gì với cuộc chiến tranh này.
-Arnezeder các hạ, giáo phái Ánh Trăng ở tuyến trước phát triển thế nào?
Tiếu Ân nhìn như tùy ý hỏi han.
-Nhơ nữ thần phù hộ, giáo phái Ánh Trăng đã phát triển nhanh so với hai đại lục.
Hai mắt bà hơi sáng lên. Một khi nói đến sự nghiệp của nữ thần, trên mặt nàng tự nhiên lại có một vẻ thành kính
-Ý chỉ của nữ thần đã bắt đầu ở lục địa. Vì truyền bá Phúc Âm của nữ thần, những kẻ hèn mọn chúng ta nguyện trả giá hết thảy.
Tiếu Ân ngẩn ra, nhìn vào mắt Sloppy Burger, chỉ thấy trong mắt lão cũng có vẻ kỳ dị. Hắn lập tức hiểu, một trong những nhân vật quan trọng nhất của ma pháp công hội này, thực ra cũng không phải vô cùng quan tâm đối với giáo lý Phúc Âm của nữ thần.
Ánh mắt Arnezeder ngưng lại:
-Tiếu Ân các hạ, chúng ta tới đây là muốn xin ngài nhận lời khiêu chiến của Rui Deshen. Nếu ngài có thể đánh bại hắn, nữ thần bệ hạ nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Sắc mặt Juliana lập tức hơi đổi, nàng kéo tay Arnezeder:
-Rui Deshen là đệ nhất cao thủ trên đại lục người da đen đó. Tiếu Ân tính là cái gì? Vì sao phải đến lượt huynh ấy ra tay? Đệ nhất cao thủ trên đại lục chúng ta hẳn là hội trưởng ma pháp công hội kia đi.
Sắc mặt Sloppy Burger lập tức hơi khó coi, xấu hổ nhìn mọi người. Nói thật, trong thâm tâm lão cũng nghĩ thế, nhưng hội trưởng đại nhân thủy chung không chịu lộ diện, lão cũng chẳng có biện pháp nào.
Arnezeder khẽ lắc đầu:
-Juliana, con cũng không hiểu biết Tiếu Ân. Nếu ta nhìn không nhầm, thực lực của hắn nhất định vượt xa Rui Deshen kia.
Trong mắt Juliana hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Tiếu Ân cũng không tuyên dương cảnh giới của hắn lúc này đi khắp nơi, mà với tuổi của hắn, tuy ai cũng không rõ, nhưng lý trí của mọi người lại nói cho họ, Tiếu Ân không có khả năng trở thành ngàn năm truyền kỳ. Cho nên bọn họ nghĩ tình hình của hắn lúc này hẳn là vẫn ở đỉnh cao Cửu tinh dưới một trạng thái phi thường kỳ diệu đi.
Nhưng khi Arnezeder nói những lời này, Juliana thực sự có chút kinh ngạc không chắc chắn.
Đôi mắt to đẹp nhìn Tiếu Ân, hắn cười với nàng, nụ cười đầy tự tin, khiến cho nghi vấn vừa dâng lên trong lòng nàng đã biến mất.
Mặc kệ lúc này Tiếu Ân đang đạt tới cảnh giới gì, chỉ cần nàng có thể giữ vị trí quan trọng nhất trong mắt hắn là được rồi.
Đột nhiên Sloppy Burger thở dài một tiếng:
-Tiếu Ân, bây giờ gặp lại ngươi, ta lại nghĩ đến một người.
-Ai?
Tiếu Ân bình tĩnh hỏi.
Sloppy Burger trịnh trọng trả lời:
-Chính là hội trưởng đại nhân
Dừng một lát, lão nói tiếp
-Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, thiếu chút nữa đã nghĩ đang đối mặt với hội trưởng đại nhân. Cảm giác đặc biệt này, tuyệt đối không sai.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tiếu Ân có một tia hiểu rõ. Xem ra vị hội trưởng đại nhân kia cũng là một ngàn năm truyền kỳ. Chỉ có điều không biết vì sao ông ta lại không rời khỏi tinh cầu này theo đuổi cảnh giới tối cao.
Sloppy Burger chằm chằm nhìn Tiếu Ân:
-Tuy ta không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta có một dự cảm, ngươi nhất định có thể chiến thắng Rui Deshen.
Tiếu Ân cười:
-Sloppy Burger đại nhân, dường như ta không có nghĩa vụ phải chấp nhận khiêu chiến của hắn.
Khuôn mặt già nua của Sloppy Burger hơi đỏ lên, cắn chặt răng:
-Tiếu Ân, hiện giờ chiến sự giằng co trên đại lục người da đen, thương vong của hai bên đều thật lớn. Chung ta không thể có được thắng lợi mấu chốt chính là vì Rui Deshen. Nếu ngươi đánh bại hắn, chúng ta rất nhanh sẽ đạt được thắng lợi có tính quyết định.
Tiếu Ân bình tĩnh nhìn lão, nghi hoặc hỏi lại:
-Vì sao ngài lại khát cầu thắng lợi như vậy?
Sloppy Burger do dự há miệng thở dốc, sau cùng thản nhiên nói:
-Tiếu Ân, nếu người có thể đánh bại Rui Deshen, như vậy ta có thể trở thành phó hội trưởng ma pháp công hội tiếp theo.
Juliana ngẩn ra, sau đó hừ một tiếng, ánh mắt trở nên không tốt chút nào. Nếu Sloppy Burger không phải trưởng bối trực hệ Tiếu Ân kế thừa, phỏng chừng tiểu hồ ly khẳng định đã muốn đuổi lão ra ngoài.
Sloppy Burger cũng không để ý đến thái độ của nàng, chỉ tràn ngập hy vọng nói:
-Ta đã thấy Rui Deshen, và đã cùng hắn giao thủ. Hắn khiến cho ta cảm giác hắn quả thật rất mạnh. Nhưng với ngươi hiện tại, hẳn có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút. Sloppy Burger đã từng nhiều lần thể hiện trước mặt hắn, ông ta bắt buộc phải trở thành phó hội trưởng ma pháp công hội tiếp theo.
Đây là một loại lý tưởng, tuy nhiên muốn hoàn thành lại không dễ dàng.
Nếu nói là có thể, thì Tiếu Ân thực ra cũng không ngại giúp một tay.
-Sloppy Burger đại nhân, trong các ma pháp sư ngài đã biết, có luyện kim thuật sĩ nào am hiểu dược phẩm học không?
Tiếu Ân đột ngột hỏi.
Sloppy Burger ngẩn ra:
-Có. Trong ma pháp công hội của chúng ta có hồng bào ma pháp sư chuyên học về luyện kim thuật. Trong đó cũng có cả pháp sư dược phẩm học.
Arnezeder hâm mộ liếc lão một cái. Không thể không nói, trên khắp thế giới ma pháp, quả thật không thế lực nào có thể so được với ma pháp công hội.
Tiếu Ân trầm giọng hỏi:
-Hiện giờ luyện kim thuật sĩ về dược phẩm học mạnh nhất đạt tới bậc nào rồi?
Sloppy Burger ngẫm nghĩ một lát:
-Hẳn là cấp đại ma pháp sư Lục tinh đi.
Lão thấp giọng
-Có thể đạt được tới bậc này phi thường không dễ dàng.
Tiếu Ân cười khổ, đương nhiên hắn biết luyện kim thuật sĩ không giống các ma pháp sư khác, có thể đạt tới trình độ đại ma pháp sư Lục tinh quả thật vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn cần luyện kim thuật sĩ về dược phẩm học cấp bậc ma đạo sĩ kia!
Thở dài một tiếng, Tiếu Ân bất đắc dĩ:
-Được rồi, Sloppy Burger đại nhân, ta đồng ý nhận khiêu chiến của Rui Deshen.
Sắc mặt Sloppy Burger lập tức lộ ra vui mừng quá đỗi. Lão biết nếu Tiếu Ân đã nói nhất định sẽ thực hiện. Mà một khi Tiếu Ân đánh bại Rui Deshen thì danh vọng của lão ở ma pháp công hội sẽ đạt tới một tầm cao mới, ghế phó hội trưởng tự nhiên là thuộc về lão rồi.
Juliana phẫn nộ giẫm chân gắt:
-Tiếu Ân.
Hắn quay lại mỉm cười với nàng:
-Sao thế? Chẳng lẽ nàng cho rằng ta sẽ thua sao?
Juliana ngẩn người, nhìn Tiếu Ân lúc này, nàng đột nhiên có một cảm giác cực kỳ lạ. Đó là trận quyết đấu này Tiếu Ân khẳng định sẽ thắng.
-Sloppy Burger đại nhân, nhờ ngài đưa vị đại ma pháp sư Lục tinh am hiểu về dược phẩm học kia tới đây đi. Mong hắn truyền cho ta tất cả kiến thức về dược phẩm học của hắn cho ta.
Tiếu Ân nghiêm mặt nói
-Đây là điều kiện của ta. Điều kiện duy nhất.
Nếu trên thế giới này không tìm được luyện kim thuật sĩ về dược phẩm học cấp bậc ma đạo sĩ thì cứ hắn cứ học đi đã.
Nếu là hệ ma pháp khác, Tiếu Ân cũng không bảo đảm. Nhưng đây là luyện kim thuật.
Có Nhất Hào giúp đỡ, Tiếu Ân tràn đầy niềm tin mình sẽ đạt tới cấp bậc ma đạo sĩ trong thời gian ngắn nhất.
-Tốt!
Sloppy Burger tuy không rõ vì sao Tiếu Ân đột nhiên lại có hứng thú với dược phẩm học như thế. Nhưng việc nhỏ ấy, lão chắc chắn có thể làm được.
Tiếu Ân xoay người, nhìn Arnezeder, cao giọng hỏi:
-Arnezeder đại trưởng lão, ngài cũng tới khuyên ta nhận lời khiêu chiến của Rui Deshen sao?
-Phải.
-Xin tha lỗi cho ta vô lễ. Vì sao ngài lại có ý nghĩ như vậy?
Tiếu Ân khó hiểu hỏi
-Tình huống hiện giờ hai bên đang giằng co, chẳng phải lại phù hợp với lợi ích của giáo phái Ánh Trăng sao?
Juliana chớp mắt mở to như sao. Nàng cũng không rõ hàm nghĩa những lời này lắm.
Ánh mắt Sloppy Burger cũng hàm chứa một tia nghi vấn. Đối với những gì nhóm Nguyệt tinh linh làm, lão rõ như lòng bàn tay.
Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Arnezeder do dự nửa ngày, cuối cùng nói:
-Tiếu Ân các hạ, hẳn ngài có thể hiểu được, bây giờ chúng ta đã giằng co hơn một nam. Thần ân của nữ thần Ánh Trăng tuy mênh mông cuồn cuộn, nhưng suốt một thời gian dài như thế không có chút tiến triển, đã khiến sĩ khí quân đội hoang mang khó có thể duy trì. Nên chúng ta cần một đại thắng, một thắng lợi thực sự.
Lúc này Tiếu Ân mới giật mình, đối với binh sĩ bình thường, tín ngưỡng nữ thần, vì nàng mà cung cấp tín ngưỡng lực không dứt, đó là vì bọn họ hy vọng nàng có thể mang đến thắng lợi cho họ.
Hơn nữa, tín ngưỡng lực sinh ta từ trong chiến tranh tuy khổng lồ, nhưng căn cứ theo những gì Tiếu Ân biết, loại tín ngưỡng lực này không ổn định. Có thể nói là khi mãnh liệt khi hoang mang, so với tín ngưỡng lực từ đất nước của thần là một vực một trời.
Bây giờ hai bên đã giằng co suốt một năm, cho dù là bọn lính thành kính tín ngưỡng hơn nữa cũng sẽ sinh ra một tư tưởng chán nản.
Thậm chí còn có thể nghĩ nữ thần Ánh Trăng cũng thường thôi, còn chẳng đánh lại được đối phương. Như vậy làm sao còn muốn tin nàng?
Các Nguyệt tinh linh khẳng định đã phát hiện ra mầm mống nguy hiểm này trong bọn lính, cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn cổ động Tiếu Ân ra tay.
Một khi giải quyết được Rui Deshen của đại lục người da đen, chẳng những có thể đả kích nặng nề sĩ khí quân đội da đen, lấy được thắng lợi tiếp theo, quan trọng hơn, là cho binh lính liên quan hy vọng và động lực mới, khiến cho sức ảnh hưởng của giáo phái Ánh Trăng lại mở rộng thêm một bậc.
Tiếu Ân khẽ gật đầu:
-Được rồi, vì thắng lợi của nữ thần Ánh Trăng tôn quý, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Arnezeder cúi nhín eo thật sâu:
-Tiếu Ân các hạ, nữ thần Ánh Trăng sẽ theo dõi hành động của ngài, và sẽ phù hộ ngài.
Tiếu Ân vô thức rùng mình. Đối với các Nguyệt tinh linh, được nữ thần Ánh Trăng theo dõi là vinh quang khó được, nhưng đối với hắn, vinh quang loại này cũng không quý báu gì. Huống chi, đươc thần linh chú ý, có trời mới biết sau này sẽ gặp phiền toái gì. Hắn vẫn là chẳng mong muốn được theo dõi.
Arnezeder thở dài một tiếng:
-Chỉ cần có thể đánh bại Rui Deshen là chúng ta có thể công hãm toàn bộ đại lục người da đen. Đến lúc đó chúng ta sẽ thành lập vô số thần điện ánh trăng trên đại lục này. Truyền đạt giáo lý Phúc Âm của nữ thần đến khắp mọi ngóc ngách, khiến cho mỗi sinh mạng có trí tuệ đều trở thành tín đồ thành kính của nữ thần.
Tiếu Ân với sắc mặt cổ quái cùng Sloppy Burger và Juliana trao đổi ánh mắt, khẩu vị của các Nguyệt tinh linh đó cũng thật lớn.
Hóa ra các nàng đã xem đại lục người da đen như vật trong bàn tay, ngay cả kế hoạch sau này như thế nào cũng đã đặt ra tốt lắm.
Tuy nhiên, nhìn vị ma đạo sĩ Cửu tinh dường như vẫn đang chìm trong tưởng tượng, ba người bọn họ cũng thầm thấy hơi kinh hãi. Tôn giáo này, quả thật là không dính vào được. Một khi đã lún sau trong đó, ngay cả mình cũng trở nên điên rồ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Lúc này, Arnezeder không nghi ngờ chính là một ví dụ tốt nhất.
Với thủ đoạn của tiểu hồ ly, nếu thực sự muốn lấy lòng, đừng nói là Arnezeder vốn rất thương yêu nàng, ngay cả như á long Tyrese trước kia vốn khinh thường thú nhân nhất cũng khó có thể may mắn thoát được.
Cho nên, dưới biểu hiện đặc biệt của Juliana, hai người ở chung rất vui vẻ hòa thuận.
Đợi hai người họ rời đi, Tiếu Ân thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói:
-Sloppy Burger đại nhân, ta chỉ muốn hỏi một việc, vì sao hội trưởng đại nhân của công hội không chịu ra tay?
Sloppy Burger sửng sốt, lập tức cười khổ:
-Không biết. Tuy nhiên hội trưởng đại nhân từng cho người truyền tới một câu, là Rui Deshen cũng không dám xúc phạm tới ma đạo sĩ chúng ta.
Hai mắt Tiếu Ân sáng lên:
-Làm sao ông ta xác định được?
Sloppy Burger lắc đầu không nói. Những lời này mà truyền ra, khẳng định sẽ khiến cho sóng to gió lớn nổi lên. Bất cứ kẻ nào cũng đều hoài nghi có phải giữa bọn họ đã có hiệp nghị bí mật gì.
Tiếu Ân trầm ngâm nửa ngày, trong lòng hắn rất tò mò với vị hội trưởng đại nhân thần bí này. Nếu có cơ hội, hắn thật cũng muốn gặp một lần.
Sloppy Burger tiến lên một bước, dùng giọng nói khẩn trương hỏi:
-Tiếu Ân, nói thật cho ta đi, có phải ngươi đã đột phá thành công?
Khóe miệng Tiếu Ân dâng lên một tia cười sâu xa khó hiểu: