Hắn đã sớm muốn dừng, nhưng các vấn đề của Nhất Hào lại cứ cuồn cuộn không dứt hỏi ra, Tiếu Ân cũng chỉ đành gượng, liều mình bồi quân tử.
Cũng may một ngày trôi qua, cuối cùng thì Nhất Hào cũng dừng oanh tạc mệt nhọc, lặn xuống không chút dấu vết.
Tiếu Ân coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên hắn còn một vấn đề cuối cùng.
Vấn đề này cũng không phải Nhất Hào đề xuất, mà là chính hắn đề xuất:
-Long Vương đại nhân, ngàn năm truyền kỳ đều có cấm chú của riêng mình, như vậy làm sao học được cấm chú đó?
Tinh thần của Hắc Long Vương vượt xa Tiếu Ân, sau cả một ngày phục vụ bồi xem, bồi nghe, bồi nói, thần thái vẫn sáng láng như nước, dường như chưa từng bị quấy rầy và khó khăn.
Nhưng sau khi nghe tới câu hỏi cuối cùng của Tiếu Ân, sắc mặt lão thay đổi một chút:
-Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ muốn nổ tung cả Long Đảo của ta?
Tiếu Ân cười khổ một tiếng:
-Lão nhân gia ngài nói đùa. Ta chẳng qua muốn học vài cấm chú dùng để bảo mệnh thôi.
Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng:
-Cấm chú còn cần đến vài cái sao? Chỉ cần một cấm chú, cam đoan trong phạm vi trăm dặm, đừng nghĩ còn một thứ gì sống được. Nếu phóng thích cấm chú trên hòn đảo nhỏ của ta, khẳng định là không bảo đảm.
Tiếu Ân cười theo, lấy cấm chú châu cất giấu trong vòng cổ không gian ra.
Sắc mặt Hắc Long Vương khẽ biến, kiểm tra một chút, cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn lại chú ý tới cấm chú.
Quả thật, sau khi thấy được vị ma đạo sĩ kia dẫn phát uy lực hùng mạnh của cấm chú châu, ma pháp sư nào cũng rung động không thôi. Nếu là người có tư cách học, cam đoan sẽ bất chấp giá phải trả để có thể nắm giữ được ngọn lửa ma pháp có thể thổi quét tất cả trong trăm dặm này.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Hắc Long Vương bất đắc dĩ trả lời:
-Tiếu Ân, cấm chú quả thật tồn tại, nhưng pháp thuật này cũng không phải đưa tay là nắm được. Mỗi ngàn năm truyền kỳ đều có lĩnh vực mình am hiểu. Phát triển lĩnh vực đến cực điểm, phát triển thuộc tính lực lượng đến cực hạn, thì sẽ có cấm chú.
Tiếu Ân nao nao hỏi:
-Như vậy, lãnh địa sáu loại thuộc tính hợp nhất của ta sẽ là cấm chú gì?
Sắc mặt Hắc Long Vương cực kỳ cổ quái:
-Theo ta được biết, trừ ngươi ra, cũng không có người nào khác có được lãnh địa sáu thuộc tính hợp nhất. Chừng nào ngươi muốn phóng thích cấm chú, không ngại nói cho ta một tiếng, cho ta qua nhìn một cái.
Tiếu Ân lập tức chán nản, hóa ra vị lão nhân gia này đã chú ý đến mình.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, cuối cùng lấy ra mảnh đá không màu nhỏ bằng móng tay ra.
Tròng mắt Hắc Long Vương lập tức lồi ra, một tay đoạt lấy thứ này, đầu tiên là hai mắt tỏa sáng, sau đó cả người bắt đầu run rẩy.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn Hắc Long Vương. Trong trí nhớ của hắn, lão long vương này mặc dù có lúc cũng kinh ngạc, cũng phẫn nộ, nhưng chưa từng thất thố như thế này.
Lúc này thậm chí hắn còn hoài nghi, người này đến tột cùng có phải Hắc Long Vương xịn không.
Tuy nhiên, đúng là vì Hắc Long Vương thất thố như thế, mới giúp hắn hiểu ra một điều, là mảnh vỡ mi tâm của mình chế tạo ra khẳng định có giá trị không hề nhỏ.
Thân hình Hắc Long Vương cứ run rẩy như thế nửa ngày, cuối cùng mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật dài hỏi:
-Thứ này, ngươi tìm được ở đâu?
Tiếu Ân vốn muốn nói đây là chính mình chế tạo ra nhưng lời nói lên đến cửa miệng đã ngừng lại, hắn hỏi ngược lại:
-Đây là cái gì?
Hắc Long Vương hơi chần chừ, vẻ mặt cổ quái dị thường, trong hai mắt lóe ra hào quang kỳ lạ.
Tiếu Ân đột nhiên thấy ngực mình mơ hồ phát lạnh, một cảm giác nguy hiểm không hiểu từ đâu trào lên trong lòng hắn. Loại cảm giác này tuy không phải lần đầu tiên xuất hiện nhưng ơ bên cạnh Hắc Long Vương thì tuyệt đối là lần đầu tiên.
Nhất thời, thâm tâm hắn kinh hãi muốn chết, vì hắn mơ hồ cảm ứng được sát ý.
Hơn nữa, sát ý này là từ trên thân thể Hắc Long Vương không kìm được mà phát ra.
Ngay thời khắc này, Tiếu Ân lập tức thông suốt một điều mấu chốt. Hết thảy là cái họa mình rước lấy khi đưa ra mảnh vỡ kia.
Không biết đến tột cùng thì đây là cái gì không ngờ khiến cho Hắc Long Vương là cao thủ đứng đầu như thế mà sát khí vì lòng tham mà bắt đầu động.
Hắc Long Vương ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, tuy nhiên đã có vài phần do dự, hiển nhiên lão cũng không mất hoàn toàn lý trí.
Dù sao Tiếu Ân lúc này cũng không phải là một đại ma pháp sư nho nhỏ ngày đó, mà là một ngàn năm truyền kỳ đích thực mới xuất hiện. Là một người trước đây chưa từng có, một quái thai truyền kỳ ngưng kết sáu loại thuộc tính kết giới thành một thể. Có trời mới biết trong thân thể nho nhỏ của hắn ẩn chứa sức mạnh cường đại cỡ nào.
Nếu là khi Hắc Long Vương đang thịnh, tất nhiên sẽ không nói hai lời tát một cái giết chết Tiếu Ân, nhưng lúc này, Hắc Long Vương lại đang đại thương nguyên khí, ngay cả buông tay đấu với Tiếu Ân cũng không nhất định có thể thủ thắng.
Tuy nhiên, đồ vật trong tay lão lúc này thật sự rất quý trọng. Đối với lão, có lẽ đây là cơ hội duy nhất, cho nên lão thật sự không muốn buông tha.
Tiếu Ân cũng trầm mặc không nói. Trong lòng hắn cũng không yên, nhưng càng biết thời điểm này tuyệt đối không phải lúc lùi bước khiếp nhược, nếu không chính là cổ vũ thêm cho khí thế độc ác của đối phương, khiến cho hắn sinh ra ý niệm phải giết.
Bất ngờ Vô Danh lặng lẽ bước ra một bước.
Một bước này vô cùng xảo diệu, vừa đúng ở giữa Hắc Long Vương và Tiếu Ân.
Vô Danh từ khi theo sau Tiếu Ân thủy chung không nói một lời, lúc này lại thể hiện thái độ của mình, nhưng thái độ này cũng cực kỳ cổ quái, không ngờ không thiên vị Tiếu Ân, ngược lại còn hơi giống như người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nếu Tiếu Ân và Hắc Long Vương trở mặt đánh nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, như vậy mặc cho ai muốn thế nào, Vô Danh này khẳng định sẽ sắm vai ngư ông đắc lợi.
Hắc Long Vương nhìn thật sâu vào mắt Vô Danh, cuối cùng buông bỏ ý định muốn tranh đoạt.
Nếu là Lida và Bulliet hai lão long đã dựng hình thành công và khôi phục được cảnh giới ngàn năm truyền kỳ, hoặc có mấy Hắc Long hưởng ứng theo triệu tập của hắn từ vũ trụ tới, Hắc Long Vương mới có thể liều lĩnh đưa tay đoạt thứ đó. Nhưng hiện tại, nhìn Vô Danh thâm sâu không lường được, cuối cùng đánh mất ý nghĩ mạo hiểm.
Hít một hơi thật sâu, Hắc Long Vương nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt chỉ còn sự thanh tỉnh.
Lão gật đầu với Tiếu Ân thật mạnh:
-Rất xin lỗi, vừa rồi ta có sinh ra sát khí với ngươi.
Tiếu Ân cười khổ:
-Long Vương đại nhân, chẳng lẽ ngài đã quên? Chúng ta đã ký kết qua khế ước trao đổi linh hồn. Nếu ngài giết ta, ngài cũng không có lợi gì.
Hắc Long Vương khẽ lắc đầu:
-Tiếu Ân, ngươi cũng đừng quên, chúng ta trao đổi linh hồn cũng kém xa. Ngươi giết ta tất nhiên phải chết, nhưng nếu ta giết ngươi, chẳng qua chỉ đau đớn mấy ngày thôi.
Sắc mặt Tiếu Ân ngưng trọng, đây quả là một tai họa ngầm thật lớn.
Hắn trầm ngâm nửa ngày mới hỏi:
-Long Vương đại nhân, ngày xưa thực lực của ta nông cạn cho nên khi ký kết khế ước mới phát sinh chuyện như thế. Nhưng nếu bây giờ chúng ta ký kết lại một lần nữa, có phải sẽ thay đổi? Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hắc Long Vương nhìn hắn một cái không ngờ:
-Giờ ngươi đã là ngàn năm truyền kỳ, sức mạnh linh hồn cũng đã tăng tương ứng, mà sức mạnh linh hồn của ta ngày xưa bị hao tổn nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ bằng ngươi. Cho nên nếu ký kết thêm khế ước, thì linh hồn chúng ta trả giá sàn sàn như nhau.
Dừng một lát, đột nhiên lão cười:
-Tiếu Ân, ta có thể giải trừ khế ước này với ngươi và ký kết lại lần nữa sao? Ha ha.
Tiếu Ân cũng cười theo hai tiếng, đột nhiên hỏi:
-Long Vương đại nhân, nếu ta nguyện ý tặng thứ trong tay đó cho ngài, thì ngài có nguyện ý một lần nữa ký kết khế ước lại không?
Hắc Long Vương xúc động, cả người cứng đờ, ánh mắt chặt chẽ tập trung trên Tiếu Ân, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi:
-Ngươi muốn tặng thứ này cho ta?
-Phải.
Tiếu Ân đáp không chút do dự.
Dường như thái độ của Tiếu Ân cũng thể hiện thành ý của hắn, sắc mặt Hắc Long Vương đẹp hơn rất nhiều.
Lão than nhẹ một tiếng:
-Ngươi có biết đến tột cùng cái này là cái gì không?
-Không biết.
Tiếu Ân thẳng thắn thành thật.
-Tuy nhiên bất kể đây là cái gì, so ra cũng vẫn kém hơn những gì ngài đã chỉ bảo ta.
Hắc Long Vương ngẩn ra, ánh mắt nhìn Tiếu Ân một cách phức tạp, cuối cùng dịu xuống.
-Đây là thần cách.
Hắc Long Vương chầm chậm nói.
-Thần cách?
Tiếu Ân chấn động, tuy hắn thực sự không biết nhiều lắm về thần linh, nhưng hắn biết, thần cách là thứ trọng yếu của thần linh, thần linh mất đi thần cách chẳng khác nào đã mất tất cả, sắp ngã xuống.
-Phải, đây là thần cách.
Hắc Long Vương dùng giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
-Tuy đây chỉ là một miếng thần cách nhỏ bị vỡ, nhưng đã đủ là bảo bối khiến cho thần linh động tâm.
Tiếu Ân liếm qua đôi môi khô nứt:
-Mảnh vỡ thần cách là như thế nào? Nó có tác dụng gì?
Hắc Long Vương sờ sờ bảo bối trong tay, dường như còn hơi hoài nghi thứ này thực sự tồn tại.
Lão thở dài một tiếng:
-Tiếu Ân, bất kể các ngươi là nhân loại, chúng ta là long tộc, hay bất kể nhóm sinh vật nào có trí tuệ trên vũ trụ này, người nổi bật sau khi thăng tiến lên ngàn năm truyền kỳ thực ra còn vài bước phải đi.
Tiếu Ân lập tức tập trung lắng tai nghe, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tri thức này, đương nhiên muốn dụng tâm một chút.
Thực ra ở trên đại lục, đừng nói là ngàn năm truyền kỳ trở lên, cho dù là ngàn năm truyền kỳ đã là là truyền thuyết. Như vậy tất nhiên không thể tiếp xúc với cấp bậc cao hơn nữa.
Hắc Long Vương chậm rãi nói:
-Sau khi thăng tiến ngàn năm truyền kỳ, sẽ bắt đầu không ngừng phóng thích lĩnh vực của mình, chậm rãi phát triển thuộc tính lĩnh vực, và lấy lĩnh vực làm chất dẫn để hòa với tự nhiên, nếm thử tín ngưỡng lực.
Tiếu Ân hơi kinh ngạc:
-Người nói, ngàn năm truyền kỳ có thể cảm ứng được tín ngưỡng lực?
Hắc Long Vương khe khẽ lắc đầu:
-Nào có đơn giản như vậy, tín ngưỡng lực là năng lượng thần kỳ ra sao. Một vạn ngàn năm truyền kỳ cũng không chắc chắn có một có thể cảm ứng được sức mạnh này. Tuy nhiên nếu có thể thông qua lĩnh vực mà cảm ứng được sức mạnh này, dung hòa lĩnh vực của mình và tín ngưỡng lực, biến thành thần vực. như vậy là có thể tiến thêm một bước, trở thành ngụy thần.
Hai mắt Tiếu Ân sáng lấp lánh, hơi thở cũng dồn dập:
-Ngụy thần. Là thần linh sao?
-Không. Ngụy thần chẳng qua chỉ là sử dụng một chút tín ngưỡng lực, nhưng hiệu suất sử dụng còn xa mới bằng thần linh thực sự. Nhưng chỉ cần ngụy thần có tín ngưỡng lực dồi dào không ngừng bổ sung, bọn họ có thể sử dụng sức mạnh này để bảo trì thân thể không suy yếu, không già không chết.
-Tín ngưỡng lực dồi dào? Bọn họ muốn phát triển tín đồ sao?
-Đương nhiên không phải.
Hắc Long Vương cười như mếu
-Bọn họ cũng không phải thần linh, không thể hấp thu hoàn toàn tín ngưỡng lực, cũng không thể thỏa mãn các yêu cầu của tín đồ, làm sao có thể phát triển tín đồ.
Tiếu Ân ngẩn ra, linh quang trong đầu chợt lóe:
-Thần lực kết tinh?
Vẻ mặt Hắc Long Vương tán thưởng:
-Đúng vậy. Đúng là thần lực kết tinh. Chỉ cần có bảo bối ngưng tụ từ tín ngưỡng lực cao cấp này, thì sinh mạng trí tuệ đạt tới cảnh giới ngụy thần có thể sống lâu thêm ít nhất mấy ngàn năm. Mỗi một giọt là mấy ngàn năm sống thêm, cho nên ngụy thần có thể sinh tồn giữa vũ trụ.
Lúc này Tiếu Ân mới giật mình, bảo sao trong trung tâm giao dịch vũ trụ, thần lực kết tinh lại quý báu như thế, được gọi là đồng tiền mạnh vĩnh cửu.
-Long Vương đại nhân, mạo muội hỏi một câu, ngày xưa ngài đạt tới cảnh giới nào?
Hắc Long Vương ngạo nghễ trả lời:
-Xưa kia ta đã đạt tới cảnh giới ngụy thần đỉnh cao. Nếu không phải không có thần cách, giờ phút này đã sớm tiến giai thành chân thần.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, con mắt nhìn Hắc Long Vương thêm nhiều kính ý.
Thực ra hắn biết, trong thế giới ma pháp, muốn trường sinh bất lão thực ra không nhất định phải đi trên con đường thành thần, chỉ cần giống như hai hắc long trưởng lão kia tự biến mình thành vong linh là có thể đạt mục đích.
Có điều, sau khi biến thành vong linh sẽ bị ước thúc nhiều lắm. Hơn nữa, nói thật, trừ phi là vô cùng biến thái, gần như không sinh vật nào có trí tuệ lại nguyện ý trở thành vong linh.
Tuy nói vong linh cũng sẽ thành thần linh, nhưng khả năng đó thật sự là quá thấp. Từ vong linh mà thành thần linh quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bất luận ai có chí, chỉ cần một tia khả năng, cũng sẽ không lựa chọn như thế.
Cho dù là hai trưởng lão long tộc kia, sau khi biến thành vong linh cũng chẳng qua là duy trì cảnh giới bản thân ở một tiêu chuẩn thấp. Đau khổ khôn cùng đợi Hắc Long Vương xuất hiện, nặn ra cho họ một thân thể nữa. Sự vất vả của bọn họ cũng đủ để giải thích tất cả.
Hắc Long Vương trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:
-Sau khi thăng tiến tới cảnh giới ngụy thần, còn phải bước thêm một bước nữa, trở thành chân thần. Bước này không chỉ khổ luyện mà có thể đạt được. Nếu không có thiên đại cơ duyên có được một mảnh vỡ thần cách, thì bất kể cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể bảo trì ở cảnh giới này. Vĩnh viễn không thể tiến thêm.
Tiếu Ân khẽ gật đầu:
-Ngài nói có là mảnh vỡ thần cách này ngài có thể trở thành thần?
-Đúng vậy, có được mảnh vỡ thần cách này, chỉ cần dung nhập vào trong bán thần vực, là có thể sử dụng tín ngưỡng lực, cũng có thể tạo ra thần vực thật sự và đất nước của thần.
Long Tiếu Ân khẽ nhúc nhích:
-Đất nước của thần? Ngài nói là thứ này phải không?
Hắn lấy ra một viên Ký Ức thạch, ma lực trên người bộc phát, hình ảnh bên trong lập tức hiện ra.
Hình ảnh này là Tiếu Ân quay chụp trong tòa thành thần bí kia, hết thảy đều là công lao của Nhất Hào, cảnh tượng quay chụp ra rất sống động. Hơn nữa Tiếu Ân kết hợp cả ảo thuật, không ngờ khiến cho người ta có cảm giác lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Sắc mặt Hắc Long Vương ngày càng ngưng trọng, lão trầm giọng:
-Đúng vậy, đây là đất nước của thần, là nơi cung cấp tín ngưỡng lực cho thần linh. Đến tột cùng là ngươi thấy ở đâu?
Tiếu Ân lập tức thẳng thắn nói hết từ khi thông qua truyền tống trận thần bí đến đất nước của thần, ở đó cảm nhận được áp lực thật lớn, việc cô đọng thuộc tính kết giới của mình cũng không giấu diếm. Chỉ có điều cuối cùng, trong lòng vừa động, hắn nói:
-Long Vương đại nhân, mãnh vỡ thần cách này ta cũng phát hiện ở nơi đó. Thấy thú vị nên giữ lại.
Hắc Long Vương im lặng không nói gì nhìn Tiếu Ân. Lão thật sự không biết nên nói chuyện thế nào.
Nhìn vận khí người ta đi, không ngờ lại may đến thế. Không chỉ phát hiện một đất nước của thần bị đóng băng, quan trọng hơn là không ngờ còn tìm được một mảnh vỡ thần cách ở đó.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sợ là cả thế giới chúng thần đều phải đố kỵ với tiểu tử này đi.
Hắc Long Vương trầm ngâm nửa ngày mới nói:
-Thật kỳ quái. Đất nước của thần này đến tột cùng là bị ai đóng băng? Vì sao mảnh vỡ thần cách lại có ở nơi đó? Thật sự là nghĩ không ra.
Tròng mắt Tiếu Ân vừa chuyển:
-Có thể vì vội đi sau khi làm chuyện này nên không để ý.
Hắc Long Vương tức giận trừng mắt:
-Nói hươu nói vượn.
Tiếu Ân cũng không giải thích, một năng lượng kỳ lạ dâng lên quanh thân hắn, đúng là ảo thuật hắn am hiểu nhất.
Ngay sau đó, lão già thần bí kia xuất hiện, giơ tay nhấc chân đã phong ấn toàn bộ đất nước của thần. Sau đó, tên trung niên đó xuất hiện, chỉ nói có hai chữ, khiến lão giả lúc trước vứt bỏ hết thảy. Nháy mắt thể hiện tất cả ra.
Hắc Long Vương yên lặng chăm chú nhìn hết thảy, cuối cùng hỏi:
-Ngươi kế thừa trí nhớ từ đâu?
Trong lòng Tiếu Ân thầm bội phục, Hắc Long Vương mở miệng một câu đã quả quyết đây là trí nhớ kế thừa. Quả nhiên không hổ là nhân vật tuyệt đỉnh đã sắp tiếp cận chân thần.
-Tìm được ở trên đất nước của thần đó.
Tiếu Ân thuận miệng giải thích
-Đó là nơi duy nhất trong đất nước của thần không bị đóng băng.
Hắc Long Vương trầm ngâm lặng lẽ. Thật lâu sau lão mới lên tiếng:
-Ta đã hiểu vì sao thần linh nơi này đã vắng mặt vạn năm.
-Vì sao?
Tiếu Ân lập tức hỏi.
-Bởi vì thần linh đã chết.
Hắc Long Vương trầm giọng
-Đất nước của thần là một hậu thuẫn quan trọng của thần linh, nếu không phải thần linh đã chết quyết không có khả năng bị đóng băng như vầy xảy ra.
Lão thở dài một tiếng:
-Thần linh chết. Đối với bất luận thần nào đều là sự công kích mãnh liệt. Có lẽ vì vị thần đã chết nên tất cả thần linh mới lùi lại.
Dù rằng đây chỉ là một suy đoán, nhưng Tiếu Ân cũng tin vài phần. Tuy nhiên, hắn lập tức thấy được trong mắt Hắc Long Vương sáng lên hào quang khác thường:
-Tiếu Ân, ngươi thực sự muốn tặng ta thứ này sao?
-Phải.
Tiếu Ân chân thành mỉm cười
-Long Vương đại nhân, từ khi gặp được ngài tới này, theo lời ngài chỉ dạy ta đã có được rất nhiều lợi ích, vẫn chưa báo đáp ngài. Thứ này đột nhiên xuất hiện, vừa lúc giúp ta nhân tình này.
Hắc Long Vương lẳng lặng nhìn Tiếu Ân, thấy trong mắt trong suốt đó thực sự chân thành.
Một lát sau, lão nói:
-Tốt. Tiếu Ân. Ta hứa với ngươi. Nếu một ngày kia ta có thể tìm được một thần cách bị vỡ thứ hai nhất định sẽ cho ngươi giữ.
Tiếu Ân vội vàng đáp tạ. Vẻ mặt vui sướng của hắn là xuất phát từ nội tâm. Dùng người thì không được nghi, khiến cho một chút cảnh giác cuối cùng của Hắc Long Vương kia cũng không còn.
Thực ra Tiếu Ân cao hứng không phải vì những lời này của Hắc Long Vương, mà vì hắn đã minh bạch lai lịch của thứ này, cũng minh bạch con đường đi sau này của mình.
Mảnh vỡ thần cách đối với các ngụy thần khác mà nói, cơ bản là không thể trông mong. Nhưng đối với hắn, chỉ là vấn đề thời gian. Một khi nghĩ thông suốt điều ấy, Tiếu Ân có muốn mất hứng cũng khó!
Hắc Long Vương thật cẩn thận cất mảnh vỡ thần cách đi, trịnh trọng nói:
-Tiếu Ân, ta lấy tên Corey thề, sau khi trở thành chân thần, trong vòng ngàn năm khẳng định sẽ giúp ngươi lấy được một mảnh vỡ thần cách.
Tiếu Ân hơi kinh ngạc, lời thề bằng tên thật này, đối với người thường mà nói có lẽ không có ước thúc gì. Nhưng nếu Hắc Long Vương thực sự thành chân thân, lời thề bằng tên mà hắn lập chắc chắn sẽ thực hiện. Nếu không sẽ khiến cho sức mạnh thần linh của mình bị suy yếu thật lớn.
Cho nên khi Hắc Long Vương nói như vậy, đã khẳng định một chút nắm chắc.
Tuy nhiên, Tiếu Ân cảm thấy kỳ lạ, Hắc Long Vương đã có cách chắn chắn lấy được mảnh vỡ thần cách, vì sao phải trăm phương nghìn kế lấy từ trong tay mình?
Hay lão biết cái kia hung hiểm khôn lường, trừ phi đã thăng tiến tới chân thần rồi mới có thể đi sao?
Tiếu Ân cũng không biết hắn đã đoán trung phân nửa. Hắc Long Vương biết một câu nói của mình không ngờ lại tiết lộ nhiều tin tức như thế, nhất định hắn sẽ hối hận không kịp.
Tiếu Ân gật gật đầu, Hắc Long Vương đã như vậy, nếu hắn còn cự tuyệt, vậy không phải là người bình thường, ngược lại còn khiến người ta hoài nghi.
Hắc Long Vương đột ngột duỗi tay ra:
-Đi theo ta.
Theo lão long đi tới lưng chừng núi bên kia, nơi này có một bình đài thật to. Hắc Long Vương hai chân nhẹ nhàng bước, từng con đường lập tức hiện ra.
Trận đồ ma pháp này không phải sử dụng tài liệu ma pháp dựng thành, mà là từ ma lực trên thân mình Hắc Long Vương tạm thời hình thành.
Tuy trận đồ ma pháp này không có khả năng sử dụng liên tục, tuy nhiên nếu chỉ dùng một lần cũng không khó khăn.
Thấy được ma pháp trận này, Tiếu Ân thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hắc Long Vương vẽ ra ma pháp trận khac,1 Tiếu Ân chưa chắc có thể thưởng thức. Nhưng ma pháp trận này, hắn muốn quên cũng không quên được.
Đây là lần đầu tiên hắn và Hắc Long Vương gặp nhau, lão long đã vẽ ra ma pháp trận khế ước trao đổi linh hồn.
Lúc trước, khi ký kết khế ước này lần đầu tiên, vì thực lực hai bên thực sự là khác biệt quá xa, nên khế ước nhìn như công bằng này lại có một mặt hoàn toàn không công bằng.
Nhưng giờ phút này, thực lực hai bên hơn kém cũng không mấy, hơn nữa Hắc Long Vương lại lấy được mảnh vỡ thần cách đang tha thiết mơ ước từ chỗ Tiếu Ân, lão cũng rất biết điều, một lần nữa ký kết với Tiếu Ân.
Đổi một mảnh vỡ thần cách lấy một đồng minh tuyệt đối tin tưởng, cả hai bên đều đại vui mừng.
Hắc Long Vương có mảnh vỡ thần cách trong tay, theo như lời lão, nhất định sẽ trở thành chân thần. Có được đồng minh này, Tiếu Ân tất nhiên không tính toán làm gì nữa.
Mà Hắc Long Vương nghĩ, Tiếu Ân chẳng những tiến bộ như bay, chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủn cũng đã thành công tiến giai lên ngàn năm truyền kỳ, hơn nữa lãi còn dung hợp được sáu loại thuộc tính kết giới truyền kỳ biến thái trước nay chưa từng có. Chẳng những thế, vận may như của Tiếu Ân cũng là xưa nay chưa từng gặp. Ngay cả mãnh vở thần cách như vậy, ngay cả bảo vật chúng thần thèm nhỏ dãi ba thước cũng có thể nhặt được. Người như vậy, tiền đồ hẳn không thể lường trước được, kết giao cùng hắn, tất nhiên là có lời.
Huống chi, bên người Tiếu Ân còn có một Vô Danh sâu xa khó hiểu kia.
Khi Hắc Long Vương giải thích về mảnh vỡ thần cách, một nửa lực chú ý đều đặt trên Vô Danh, nhưng căn bản là vẫn không phát hiện tinh thần dao động của hắn, hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn thần cách cũng không thay đổi gì, như thể đang nhìn hoa cỏ cây cối vậy, quả là độc nhất vô nhị trên đời.
Hắc Long Vương tin chắc, thái đột này tuyệt đối không phải là hắn giả vờ. Hơn mười vạn năm qua, lão đã gặp qua vô số sinh vật có trí tuệ, nhãn lực này thì phải có. Nếu trên thế giới này có người thực sự âm độc như thế, lão cũng sẽ nhận ra.
Nếu Vô Danh này ngay cả mãnh vỡ thần cách cũng không thèm để mắt, thì kiêng kỵ trong lòng Hắc Long Vương đối với hắn càng sâu.
Cùng ký kết khế ước gần như là cùng sống cùng chết này với Tiếu Ân thực ra cũng có vài phần là xem phân lượng của Vô Danh.
Ma pháp trận phát huy tác dụng rất nhanh, một chùm sáng màu đỏ nhàn nhạt xoay vài vòng quanh hai người bọn họ, một lát sau, thân thể hai người đồng thời run lên, gần như không thể đứng thẳng.
Tuy lúc này bọn họ đều có năng lực của ngàn năm truyền kỳ, nhưng khi linh hồn thần bí nhất trong cơ thể phải thay đổi, vẫn còn chút khó chịu đựng.
Trong nháy mắt này, hai người bọn họ đều có một cảm giác ngây ngốc.
Mấy phút sau, bọn họ dần thích ứng lại, liếc nhau một cái, từ sâu trong nội tâm đều có thêm một phần khâm phục và dè chừng nhau hơn.
Tuy nhiên, nếu lúc này có thể hoàn thành khế ước, quan hệ của hai bên sẽ lại tiến thêm một bước.
Hai thế lực liên minh, nếu một là ở thế dưới, thì liên minh khẳng định là không thể lâu dài, giống như Tiếu Ân và Hắc Long Vương trước kia. Tuy cũng ký kết khế ước này, nhưng mạnh yếu và thái độ đối xử với nhau giữa bọn họ, nhìn cái là hiểu đến tột cùng thì ai mới thực sự ở thế thượng phong.
Còn lúc này sau khi kết minh, quan hệ hai bên đã có sự thay đổi tinh tế. Tiếu Ân đã có được sự tán thành của Hắc Long Vương, trở thành có thể cùng hắn ngồi ăn, đều có một sức mạnh cường đại như nhau.
Sau khi xong hết thảy, Hắc Long Vương dường như thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn không trung, đột nhiên khẽ hừ một tiếng:
-Nữ thần Ánh Trăng, ngươi chờ xem, lão tử cũng có thể trở thành chân thần.
Tiếu Ân ngẩn ra:
-Long Vương đại nhân, ngài biết nữ thần Ánh Trăng?
Sắc mặt Hắc Long Vương hơi lạ:
-Tiếu Ân, nữ thần Ánh Trăng đã một lần giáng lâm không phải là người mấy vạn năm trước. Nàng và ta giống nhau, chẳng qua chỉ là ngụy thần mà thôi. Tuy nhiên vận khi nàng ta may mắn đặc biệt, giữa trận chiến quyết liệt của các vị thần tham gia lại không chết, ngược lại được một vị thần linh cao minh nhìn trúng, ban cho một mảnh vỡ thần cách, nên mới có thể có thành công hôm nay.
Nghe ra trong giọng nói của Hắc Long Vương có mùi tức giận, Tiếu Ân rất thức thời không hỏi nữa.
Quan hệ cạnh tranh này thực ra vô cùng bình thường, càng lên cao, con đường càng hẹp, lại càng khó khăn gấp trăm lần. Tuy nhiên thần linh đánh nhau sơ sơ cũng phải vạn năm mà tính, Hắc Long Vương tuy bây giờ mới là bước đầu, nhưng sau này nhất định sẽ không kém nữ thần Ánh Trăng kia.
Sau khi ký kết khế ước một lần nữa với Hắc Long Vương, Tiếu Ân cáo từ rời đi. Đã hai năm nay hắn không về Công quốc Louis, trong lòng thực không yên. Hơn nữa, từ Hắc Long Vương, hắn còn có được rất nhiều tri thức liên quan đến luyện kim thuật. Hắn quyết định phải về nhanh một chút luyện chế ra dược phẩm có thể kéo dài cuộc sống của nhân loại.
Không nói đến Hắc Long Vương tuy đã từng có sát ý với hắn, nhưng hợp tác với lão long này, lấy trước mắt mà xem tuyệt đối là có giá trị.
Một ngày sau, Tiếu Ân cùng với Bạch Toàn Phong và Vô Danh đã về tới ma pháp tháp.
Khi trở về đã là lúc đêm khuya, ba người bọn họ thật nhẹ nhàng, quả thực không thể tưởng tượng, thậm chí ngay cả một người cũng không kinh động.
Tuy nhiên, sau khi Tiếu Ân mở cánh cửa ma pháp ra lập tức thấy một con thú to tướng nằm úp sấp ở đại sảnh.
Con thú này dài đến trên dưới hai mươi thước, cả người nổi đầy kim cương như mụn nhọt, một đôi cánh chim gắn bên sườn. Mới chỉ nằm nghiêng như thế cũng đã cao hơn nhân loại rất nhiều.
Cũng may ma pháp tháp của Tiếu Ân đủ lớn, nếu không thật không đủ để chứa cái đầu nó.
Lúc này, con thú chỉ lười biếng nằm úp sấp, đối mặt với cửa lớn ma pháp, hai con mắt to tướng nhắm kín dường như đang ngủ say. Chỉ có cái râu trên mặt là vô thức động đậy, khiến cho người ta có một cảm giác nhàm chán đến cực độ.
Tiếu Ân gần như ngẩn ra, lập tức cảm xúc mênh mông, ngoài mặt không che giấu được vẻ tươi cười, sau lưng hắn Bạch Toàn Phong lại càng tươi cười rạng rỡ, chỉ có Vô Danh thì vẫn cứ một vẻ mặt như trước chẳng có biểu hiện gì.
Lặng lẽ đi tới, vừa mới đi tới bên cạnh con thú, dường như nó phát hiện có gì đó, cái mũi to nhích nhích, sau đó mở mắt.
Đột nhiên thấy Tiếu Ân trước mắt, con thú chớp mắt hai cái, trong con mắt đen thui còn to hơn cả đèn lồng kia lộ ra sự vui sướng vô cùng.
Nó đứng lên, há miệng kêu ầm ầm, lại dường như nhớ tới cái gì, lại ngoan ngoãn ngậm lại, vươn cái lưỡi thật dài nhẹ nhàng liếm tay Tiếu Ân.
Một con mãnh thú dài hai mươi thước lúc này lại ngoan như một con mèo nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Một luồng sáng vàng chợt từ trên lầu bay xuống, hưng phấn bay vòng quanh Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong, năng lượng hoàng kim như tiên nữ tán hoa bay lả tả khắp nơi, bao phủ bọn họ trong một kết giới thật lớn.
Tiếu Ân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con thú đã cúi xuống:
- Hắc Toàn Phong, ngươi đã lớn rồi.
- Sư phụ…
Có tiếng Mary nửa mừng nửa lo vang lên
– Sư phụ đã về!
Tiếng nói của Mary vốn không lớn lắm, nhưng lúc này cũng có thể so sánh với tiếng gầm của Hắc Toàn Phong.
Động tác của Tiếu Ân hơi khựng lại, trong lòng cười khổ, bảo sao có người từng nói qua, chỉ cần là nữ nhân, khẳng định có tiềm chất giọng nữ cao. Không thể hiện ra chỉ vì không có cơ duyên khai phá thôi.
Trên lầu lập tức vang lên vô số âm thanh thượng vàng hạ cám.
Tiếu Ân hoàn toàn có thể tưởng tượng, một nhóm người đang ngủ say giữa đêm khuya đột nhiên nghe được tiếng này sẽ có phản ứng gì. Chỉ chốc lát sau, đám người Kim đã xuất hiện.
Tuy Mary là người đầu tiên phát hiện ra Tiếu Ân, nhưng tốc độ xuất hiện của nàng còn xa xa không bằng mấy Đại lão gia, thậm chí còn chậm hơn Juliana một chút, là người cuối cùng chạy tới.
Tuy nhiên, chỉ thấy nàng đã ăn vận chỉnh tề cũng biết tốc độ của nàng mau lẹ xưa nay chưa từng có.
Khi Juliana xuất hiện, Tiểu hồ ly chẳng chút do dự lao vào ôm Tiếu Ân, thân thể nóng bỏng thon thả mềm mại đều thể hiện hết sự nhớ mong của nàng.
Tiếu Ân ôm Juliana, đột nhiên thấy vẻ mặt như trút hết được gánh nặng trên mặt mọi người, khóe mắt Mary thậm chí còn có vài giọt nước mắt.
Tuy hắn về chậm một chút thật, nhưng không cần kích động đến mức này chứ!
Một lát sau, Juliana cuối cùng cũng không khống chế được tính tình mình, từ trong ngực Tiếu Ân ngẩng đầu lên tức tối hỏi:
- Tiếu Ân, một năm nay chàng đi đâu?
Tiếu Ân vội dỗ dành:
- Không có gì. Chẳng qua ta phải đi tới một nơi, bế quan một năm thôi.
- Bế quan! Lại là bế quan!
Tiểu hồ ly phẫn nộ
- Chẳng lẽ chàng không thể về nhà nói một tiếng? Hoặc là bế quan ở đây sao? Chúng ta đều lo lắng gần chết.
Nàng đổi giọng, như sực nhớ ra cái gì
– Đúng rồi, chàng có thể không đáp ứng yêu cầu của tên kia. Hắn bị sao vậy? Vì sao phải khiêu chiến với chàng mà không đi khiêu chiến với lão hội trưởng ma pháp công hội kia đi?
Tiếu Ân ngẩn ra, những lời này thực là không ra sao cả, thế nào mà hắn nghe một chút cũng không hiểu.
Liếc nhìn Kim một cái, đại đệ tử lập tức cung kính:
- Sư phụ, một năm trước, Sloppy Burger đại nhân có mang theo một người sứ giả da đen tới ma pháp tháp, người nọ là sứ giả của đệ nhất cao thủ trên đại lục người da đen Rui Deshen các hạ, có đưa tới một lá thư khiêu chiến cho ngài.
- Rui Deshen?
Hai mắt Tiếu Ân dường như sáng lên. Người này trên đại lục người da đen sừng sững vững vàng, đệ nhất cao thủ của đại lục người da đen đã nhiều lần đánh bại ba vị ma đạo sĩ Cửu tinh liên thủ không ngờ lại có hứng thú khiên chiến với mình? Điều này quả thực khiến hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Tuy nhiên, nói thật, một năm trước, Tiếu Ân chưa từng sợ người này, hiện tại tất nhiên lại càng không để ý đến.
Juliana căng thẳng nắm tay Tiếu Ân, lo lắng hỏi:
- Tiếu Ân, chàng không tính đi thật đấy chứ? Sư phụ cũng truyền tin lại đây, nói Rui Deshen này rất giỏi. Nếu hắn lợi hại như vậy, thì nên đi khiêu chiến hội trưởng ma pháp công hôi ấy, sao phải đến giằng co với chàng.
Ho nhẹ một tiếng, á long Tyrese cũng hào khí ngất trời:
- Tiếu Ân các hạ, người này một khi đã cuồng vọng như thế, ngài hẳn là nên lấy thế lôi đình đánh chết hắn mới không uổng danh chân… nhất mạch nổi danh.
Hắn nói một nửa, chợt nhớ tới kiêng kỵ nhất của Tiếu Ân, chính là trước mặt người khác lộ ra thân phận chân long, câu cuối vội vàng sửa lại.
Ánh mắt mọi người lập tức dồn lên người Tiếu Ân chờ mong hắn trả lời. Nói thật, cảm giác trong lòng họ cũng khá phức tạp, vừa hy vọng Tiếu Ân có thể đáp ứng và đánh bại người này, lấy được danh tiếng vô thượng, cũng lại hy vọng Tiếu Ân có thể cự tuyệt. Dù sao chiến đấu với người như thế, sự nguy hiểm thật sự là quá lớn.
Tiếu Ân kinh ngạc cười: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Đó chỉ là chuyện nhỏ mà các người quan trọng đến vậy. Không có gì.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, thế nào bọn họ cũng thật không ngờ, không ngờ Tiếu Ân sẽ nói như vậy. Bọn họ đã lo lắng suốt một năm qua, nhưng tới miệng Tiếu Ân lại thành bé nhỏ không đáng kể.
Tiếu Ân không để ý tới cảm giác của mọi người, nếu sau này bọn họ biết được cảnh giới lúc này của mình tất nhiên sẽ hiểu được tâm tính của hắn lúc này.
Ánh mắt mọi người liếc nhìn nhau, hiện giờ các thành viên của hắn đều ở trong ma pháp tháp, trừ đám người Kim, ngay cả Linnuo, Liệt Duy và Thi Thụy Đức đều quang minh chính đại vào sống trong ma pháp tháp của mình, có nghĩa ba người bọn họ đã gần như tuyên bố ra ngoài, nguyện ý trở thành người đi theo mình.
Nếu bọn họ đã có ý này, cũng là duyên phận với nhau, Tiếu Ân tất nhiên sẽ tuyệt đối không bạc đãi họ.
Đương nhiên,Maren sư phụ, Nepal và Benson lại càng không phải nói. Phàm là đãi ngộ bọn Kim có thể hưởng thụ, cùng tuyệt đối không thiếu họ
Còn về người lạ, trong này cũng chỉ có hai, là hai đệ tử học đồ ngày xưa Tiếu Ân chỉ định.
Hai năm không gặp, bọn họ đều có thay đổi cực lớn.
Dưới sự giúp đỡ của sơ cấp quảng bá thể thao và hoàng kim kết giới, tất cả mọi người đều có tiến bộ thật lớn.
Maren sư phụ, Nepal, Benson, hai người Liệt Duy đều đạt tới cảnh giới Tam tinh, tuy không trở thành đại ma pháp sư, nhưng cũng chỉ là vài năm nữa sẽ đạt tới