Phòng làm việc tổng bộ, đôi tay Hàn Thi Dư nâng má, nhìn chằm chằm máy vi tính, suy nghĩ đã sớm phiêu du rồi, cô đắm chìm trong vui sướng, ảo tưởng một khắc mình mong đợi thật lâu kia.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng chuyện cư nhiên thuận lợi như thế, khi mình nói lên biện pháp, Hàn Á Minh thế nhưng lại đồng ý.
Chỉ là, Anh Trạch Vũ sẽ đồng ý sao?
Anh thật sẽ vì Hàn thị mà đồng ý đính hôn cùng mình sao?
Đột nhiên nghĩ đến điều này, đáy mắt Hàn Thi Dư lại trồi lên lo lắng, cô rất rõ ràng tình cảm Anh Trạch Vũ đối với Lãnh Tiếu Tiếu. Có lẽ chính anh cũng không ý thức được, nhưng cô là người ngoài cuộc thế nhưng nhìn rất rõ ràng.
Hàn Thi Dư nghĩ đi nghĩ lại, bộ dáng trước còn phấn chấn bỗng trở nên chán nản.
Đột nhiên, điện thoại di động kêu lên.
Cô xem mã số trên điện thoại di động một cái, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Là Anh Trạch Vũ?
Anh Trạch Vũ tìm mình? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện đính hôn?
Anh nói cho mình là anh đồng ý? Hay là không đồng ý?
Trong nháy mắt, Hàn Thi Dư nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, cô có chút kích động nhận nghe điện thoại.
Thi Dư, hiện tại có rảnh không? Giọng Hàn Trạch Vũ ôn hòa truyền đến, khiến tâm Hàn Thi Dư run sợ một hồi.
Anh Trạch Vũ, làm sao vậy? Đột nhiên muốn mời em ăn cơm à? Hàn Thi Dư giả bộ nghịch ngợm, che giấu nội tâm kích động.
Quỷ nha đầu, chỉ biết ăn thôi, anh tìm em có chuyện, em nói xem, đi ăn cơm nhé? Một lát anh sẽ tới đón em? Hàn Trạch Vũ cưng chìu nói qua.
Thật là giỏi, anh Trạch Vũ, vậy em đồng ý, em muốn ăn một bữa tiệc lớn? Hàn Thi Dư hoan hô.
OK? Còn bao lâu em mới có thể tan việc?
Lập tức, bởi vì em quyết định, hôm nay phải lui sớm? Ha ha, anh Trạch Vũ, anh mau lại đây? Hàn Thi Dư đã vài ngày cũng không có nhìn thấy anh, cô hận không thể một giây kế tiếp liền có thể nhìn thấy anh.
Thấy Thi Dư như đứa bé, Hàn Trạch Vũ thật sự không cách nào đem cô cùng cô gái có âm mưu nào đó liên hệ với nhau.
Được, nhất định bảo cha cắt tiền lương hôm nay của em.
Trừ đi, anh mau lại đây? Em cúp trước?
Thi Dư hưng phấn cúp điện thoại, bởi vì cô còn phải trang điểm, sửa sang một chút, muốn dùng dáng vẻ hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt người cô yêu.
Hàn Trạch Vũ cầm điện thoại, nghe âm thanh đô đô trong máy, anh như có điều suy nghĩ trầm tĩnh chốc lát, cầm chìa khóa xe lên đi ra cổng.
Trước cửa tổng bộ, Hàn Thi Dư có chút vội vã nhìn quanh hai bên, bóng dáng cô mỏng manh mà xinh đẹp ở trong gió như nữ sinh xinh đẹp. Tóc bị gió thổi loạn, phiêu tán, thay đổi lộ vẻ quyến rũ.
Hàn Trạch Vũ xa xa liền thấy cô, một thân trang phục khêu gợi mang đến cho anh một cảm giác hoàn toàn bất đồng cùng trước kia. Anh không thể không thừa nhận.
Nha đầu này trưởng thành, đã có bản lãnh mị hoặc đàn ông.
Thi Dư, lên xe? Hàn Trạch Vũ quay cửa kính xe xuống hướng về phía Thi Dư bị gió thổi có chút run rẩy kêu.
Anh Trạch Vũ, sao giờ anh mới đến? Em chờ cả ngày rồi đó? Chết rét em. Thi Dư mau lên xe, chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách.
Nha đầu ngốc này, không biết chờ ở bên trong sao? Tại sao phải đứng ở bên ngoài?
Người ta không phải muốn là người đầu tiên đi ra liền gặp được anh sao? Thi Dư ôm cánh tay Hàn Trạch Vũ làm nũng, bộ dáng làm nũng kia nghiêm nhiên là hành động của một cô gái đối với người đàn ông mình yêu thích.
Trong lòng Hàn Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, anh cảm thấy thái độ Thi Dư đối với mình không giống như thường ngày.
Anh không để lại dấu vết rút cánh tay của mình ra, làm bộ tức giận nói, Anh còn lái xe, chớ hồ đồ, nguy hiểm như vậy.
Hàn Thi Dư cảm giác hành động của mình hình như có chút hơi quá, cô vội vã ngồi thẳng người, le lưỡi, mặt đơn thuần nghịch ngợm làm quái.
Được rồi, em biết rồi, người ta muốn đến bữa tiệc lớn cách thức tiêu chuẩn, có chút hưng phấn hơi quá, như vậy cũng mắng em. Anh Trạch Vũ thật đáng ghét?
Thấy Thi Dư hướng mình làm quái tượng, nghe được cô oán trách, hình như Hàn Trạch Vũ lại cảm thấy mình giống như suy nghĩ nhiều quá, có lẽ từ lúc mình biết cô không phải là em gái của mình, loại cảm giác đó xảy ra biến hóa?
Hàn Trạch Vũ không nói chuyện, anh chỉnh sửa suy nghĩ một chút, liền chuyên tâm lái xe, hướng mục đích đi tới.
Trong phòng ăn cao nhã cách thức tiêu chuẩn, không khí ấm áp và lãng mạn.
Hàn Thi Dư say mê nhìn chung quanh bộ dáng từng đôi tình nhân ngọt ngào, ảo tưởng mình cũng như bọn họ, cùng người mình yêu, ở chỗ này trong không khí lãng mạn, thưởng thức món ăn tình nhân.
Hàn Trạch Vũ nhìn gương mặt hoa si của Thi Dư, dùng ngón tay chọc chọc đầu của cô, Chọn món ăn đi, không biết trong cá đầu nhỏ của em muốn thứ gì.
Ai da, anh không thể nhẹ một chút à? Thật là thô lỗ? Hàn Thi Dư vừa vuốt cái trán, vừa oán trách, nhưng mà trong nội tâm lại là ngọt như mật.
Bởi vì, cử động thân mật của anh đối với mình, lập tức đưa tới sự chú ý của người khác, có lẽ ở trong mắt người ngoài, họ hiện tại nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Thi Dư liền hưng phấn khác thường.
Em chọn đồ nhanh lên một chút, chậm thế, anh còn có chuyện.
Được rồi, em chọn nhé? Phục vụ, cho chúng tôi phần món ăn tình nhân lãng mạn rượu đỏ? Hàn Thi Dư chỉ vào thực đơn, hưng phấn mà nói.
Đổi lại cái khác? Không biết vì sao, nghe Thi Dư gọi món ăn tình nhân, trong lòng của anh đã cảm thấy hết sức uốn éo.
Tại sao chứ? Hàn Thi Dư giả bộ dáng vẻ không hiểu.
Chúng ta cũng không phải là tình nhân? Thấy vẻ mặt Hàn Thi Dư không hiểu, Hàn Trạch Vũ bật thốt lên.