Khớp ngón tay lại tiến vào bên trong huyệt thịt moi moi móc móc, cô cắn cổ tay đè nén tiếng rêи ɾỉ, nước mắt lại lách tách rơi xuống.Có vài giọt rơi trên mu bàn tay của người đàn ông, anh nâng mắt lên nhìn cô, bên môi có chút tàn nhẫn đang nở nụ cười dịu dàng.“Khóc cái gì?”Anh kiểm tra từ trong ra ngoài cho cô xong xuôi, mới thong thả nâng tay lên lau những giọt nước mắt đã khô của cô: “Tôi đưa em về nhà.”Lúc này đã tan tiết tự học được một tiếng rồi, trong trường trống trơn, các tầng lầu ký túc xá cũng đã tắt đèn, bảo vệ đang cầm đèn pin tuần tra xung quanh.
Chu Từ nhìn thấy trong tay Tiết Kiệu cầm theo túi tài liệu có chứa hình ảnh của cô, vành mắt hồng hồng đi theo phía sau anh.Người phía trước vẫn bước đi vô cùng bình tĩnh, không có chút lo sợ cô sẽ nửa đường chạy mất.Anh lái xe đến trường học, xe đỗ ở bên hông khu dạy học.
Chu Từ đi xuống dưới, trong lúc đó hai chân vô cùng lạnh lẽo.- Cô không mặc qυầи ɭóŧ, phía dưới váy thì trống không.Cô lau xong mới phát hiện qυầи ɭóŧ và quần bảo hộ của mình giống như đống rác rưởi nằm ở cạnh cửa, phía trên còn dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, từng giọt từng giọt rơi xuống từ qυყ đầυ của anh.
Vẻ mặt người đàn ông dịu dàng, buông lỏng, cầm trong tay túi văn kiện làm cô xấu hổ, cuối cùng lại nắm lấy qυầи ɭóŧ đã bị vò thành một cục kia, qua loa mặc váy lên cho xong việc.Dưới lầu, bảo vệ đang tuần tra phòng học ở tầng một.
Ánh đèn pin đảo qua đảo lại, từ khe hở của tay vịn cầu thang chiếu vào khiến Chu Từ vô cùng sợ hãi, sợ ánh sáng kia sẽ chiếu vào dưới váy cô, làm cho người ta thấy được quang cảnh đẹp đẽ dưới váy.Trên đường đi này cô lo lắng hãi hùng, thế cho nên lúc ngồi vào xe của Tiết Kiệu, cô không tự chủ được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.Ánh mắt của Tiết Kiệu liếc sang đây, nhìn quanh cả người cô.Hô hấp của Chu Từ cứng lại, theo bản năng bảo vệ ngực của mình.Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên, lộ ra ý cười, ngón tay thon gầy đặt trên sườn mặt cô.
Chu Từ nghiêng mặt sang một bên, nhắm chặt mắt lại, nghe thấy tiếng “răng rắc” bên tai.Tiết Kiệu đã ngồi về chỗ.Anh giúp cô cài dây an toàn lại.Mặt Chu Từ nóng hầm hập, hai bên má trắng nõn lại trở nên đỏ bừng.Đi đến cổng trường, ngọn đèn chói mắt chiếu lại đây, cô theo bản năng rụt người lại.
Tiết Kiệu thản nhiên liếc nhìn cô đang hoảng hốt, anh nắm lấy dây an toàn ấn hạ cửa sổ xuống.“Ui trời! Là thầy Tiết à?” Bảo vệ cúi nửa người xuống, nhìn thấy Tiết Kiệu thì sửng sốt.Tiết Kiệu dịu dàng nói: “Cùng học sinh nói chuyện, không chú ý đến thời gian, làm phiền anh rồi.”Bảo vệ liên tục gật đầu: “Sao có thể được, thầy vất vả rồi.” Nói xong mở cửa cho anh ra ngoài.Tiết Kiệu khởi động xe lần nữa, giọng điệu bình thản: “Địa chỉ.”Chu Từ ngẩng người, ngón tay siết chặt dây an toàn, thuận miệng nói địa chỉ cho anh.Tầm mắt từ kính chiếu hậu của anh thản nhiên liếc nhìn sang, khóe miệng người đàn ông lại mang theo ý cười, gật đầu một cái.Trong xe anh có một mùi cỏ thơm rất đặc biệt, mang theo hương thơm tươi mát sạch sẽ của cỏ cây, không hề bị gay mũi.
Trong xe cũng vô cùng sạch sẽ, nệm cũng rất mềm, dựa vào vô cùng thoải mái, nhưng Chu Từ lại chẳng dám lơi lỏng chút nào, dư quang trong mắt vẫn dừng trên khuôn mặt của Tiết Kiệu.Lúc mười giờ đêm thị trấn nhỏ này vô cùng thưa thớt, thời điểm này mọi thứ cũng đang dần khép lại, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo và những chú chó mèo lang thang trong đêm.Ánh đèn trên đường đi chiếu vào gương mặt anh lúc sáng lúc tối, thậm chí trên đường đi anh cũng chưa từng liếc nhìn Chu Từ cái nào.Tới địa chỉ cô nói, anh dừng xe lại, ngón tay gõ nhẹ tay lái, ý bảo cô có thể xuống.Chỉ có như thế thôi sao?Chu Từ có chút không thể tin được, nhưng ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông đã nhìn sang: “Muốn đến chỗ khác, không muốn về nhà nữa à?” Cô ngẩng người, nắm lấy dây đeo cặp rồi đẩy cửa ra xuống xe.Cô chỉ thuận miệng nói đại một địa chỉ cho Tiết Kiệu, là một tòa nhà kiểu cũ, tòa nhà này chỉ cao sáu tầng, đã lâu năm không sửa nên ánh đèn cứ chớp tắt liên tục.