Tư Mẫn quỳ dưới đất trong cảm giác căng tràn khó chịu này không biết đến bao lâu, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra, có tiếng bước chân vững vàng vang lên ở sau lưng nàng.
Cuối cùng thì phu chủ Lăng Uyên cũng đã quay lại.
Phu chủ chưa nói gì, tất nhiên là nô thê không có quyền lên tiếng, bầu không khí trong phòng im ắng trong giây lát. Sau một lúc lâu, cuối cùng Lăng Uyên cũng nói, “Tới đây.”
Suốt một ngày không được bài tiết, bụng Tư Mẫn đã căng tới mức cùng cực, nàng quỳ dưới đất, hai khuỷu tay chấm đất, lê cái bụng như thai phụ tới gần Lăng Uyên một cách khó khăn. Nàng cắn chặt lấy môi dưới, cố sức kìm nén tiếng rên bật ra khỏi miệng thì cơn đau trong bụng.
Lăng Uyên quan sát nàng một lúc rồi hừ lạnh, “Sao nào, nàng ra ngoài một chuyến rồi câm sao? Không biết gọi ai?”
Hàng mi dài của Tư Mẫn khẽ chớp, nàng run rẩy gọi, “Phu chủ.”
Lăng Uyên nhận ra giọng nói của nàng là lạ, thấy bụng nàng nhô cao, hai chân thon dài kẹp chặt thấp thỏm, chỉ mới nhìn là biết ngay nàng khó chịu vì nhịn ŧıểυ quá lâu.
Mặc dù Lăng Uyên biết rõ cảnh khốn cùng của nô thê nhưng hắn chưa định cho nàng bài tiết sớm như thế. Nô thê càng ngoan ngoãn tội nghiệp, ngeh lời hắn thì hắn mới càng sung sướиɠ, vật cứng giữa hai chân cũng càng nóng hơn. Lăng Uyên trầm ngâm một lát rồi ném một chiếc chìa khóa màu vàng ra, thản nhiên nói, “Nàng tự cởi đai trinh tiết ra, lấy châm niệu đa͙σ ra đi.”
Tư Mẫn tưởng là phu chủ khai ân cho mình đi ŧıểυ, lòng nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng nhặt chiếc chìa khóa vàng như nhặt bảo vật, cắm vào ổ khóa của địa trinh tiết. Nàng lại e dè ấn cầm lấy kim chân ở lỗ niệu đa͙σ, cẩn thận rút nó ra ngoài.
Sau khi nó được rút đi, cảm giác muốn đi ŧıểυ tăng vọt lên mãnh liệt. Tư Mẫn cố sức nhịn nước ŧıểυ bằng ý chí kinh người, che giấu sự quẫn bách của mình ở ranh giới mất kiểm soát. Nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, kính cẩn hỏi, “Xin phu chủ chỉ điểm, bây giờ tiện nô nên đi đâu để bài tiết?”
Lăng Uyên nhìn nàng với ánh mắt cười như không cười, nô thê vểnh cái mông trắng nõn, hai chân kẹp chặt cố nhịn nước ŧıểυ, nàng không dám rỉ ra một giọtg nước ŧıểυ nào khi chưa được hắn cho phép khiến hắn rất hài lòng.
Nhưng dù thế thì vẻ đáng thương ngoan ngoãn của nô thê vẫn chưa thể lấy được lòng từ bi, cho phép mình đi ŧıểυ.
Lăng Uyên lạnh lùng nói, “Ai nói vi phu sắp cho nàng đi ŧıểυ?”
“Hả?”
Câu nói này như sét bổ thẳng vào đầu Tư Mẫn, nơi kia run lên, không còn bị kim châm niệu đa͙σ chặn lại nên vài giọt nước ŧıểυ trong suốt nhẹ nhàng rỉ ra từ khe thịt.
Tuy là Tư Mẫn phản ứng rất nhanh, cố gắng nhịn không ŧıểυ ra, thít chặt lỗ niệu đa͙σ lại nhưng vẫn để lại một vũng nước nhỏ dưới mặt đất. Nàng mất kiểm soát trước mặt phu chủ, nàng xấu hổ không chịu nổi.
Lại chợt nghe Lăng Uyên thở dài trầm thấp, lạnh lùng nói:
“Chưa được phu chủ cho phép mà đã tự ý đi ŧıểυ, tiện nô, nàng lại sai lầm rồi, tiếp theo khi nàng chịu trừng phạt, e là nàng sẽ chịu nhiều đau khổ.”
Cái bụng căng tràn của Tư Mẫn sắp nổ tung ra rồi, làm gì còn lo lắng chuyện tiếp theo nữa, nàng lập tức quỳ xuống cầu xin, “Phu chủ, tiện nô sắp không nhịn được, phu chủ có thể thương xót chấp nhận cho tiện nô đi ŧıểυ được không?”
“Không nhịn được cũng phải nhịn!” Giọng của Lăng Uyên lạnh hơn, “Khi nàng ở Triệu phủ, được người ta giáo huấn, chẳng lẽ cô cô dạy lễ cho nàng không nói cho nàng biết, ngoài thụ thai ra thì bụng của nô thê còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước ŧıểυ của phu chủ, như thế mới có lợi cho sinh con sao?”