Lăng Uyên thấy cảnh tượng này, tìиɧ ɖu͙© trỗi dậy ở bụng dưới, vật lớn ở giữa hai chân đột nhiên cứng ngắc, nóng rực như hòn đá bị thiêu đỏ. Suýt nữa thì hắn không thể chịu đựng được, bất chấp lễ nghi để nhào tới đè nô thê tội nghiệp này xuống, cắm dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ của mình vào huyệt dâm mềm mại đáng yêu kia…
Chỉ là còn chưa đến lúc đó, mình là thành chủ Nam Thành cao quý, gia pháp nghiêm ngặt, sao mình có thể phá hủy quy tắc được? Hơn nữa, nếu nàng đã là nô thê của hắn thì sau này nàng chính là món đồ chơi trong tay hắn, nàng chạy đằng trời. Hắn muốn làm lúc nào cũng được, cần gì phải sốt ruột trong thoáng chốc chứ?
Tầm mắt của Lăng Uyên chùng xuống, hắn âm thầm sử dụng nội lực kìm nén du͙© vọиɠ đang tăng vọt ở bụng dưới, hắn khàn khàn ra lệnh, “Nàng còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy những gì vi phu nói sao?”
Tư Mẫn mở to mắt, nàng lồm cồm bò dậy khỏi giường nhưng không vội vã lấy tấm vải đỏ mỏng manh kia che đi thân thể, mà là quỳ xuống đất, bất chấp cơn đau trên vυ". Nàng cúi rạp người, hai khuỷu tay chạm đất, quỳ xuống nhặt cây trượng mà Triệu ŧıểυ Lôi ném đi. Nàng đưa cho Lăng Uyên một cách cẩn thận cung kính, cẩn thận dập đầu nhận tội”
“Phu chủ, tiện nô còn chưa kịp tự phạt hai mươi hèo, xin làm phiền phu chủ ban thưởng hình phạt.”
Tư Mẫn còn chưa quên mình bị đưa vào hình phòng vì bị Lăng Uyên phạt hai mươi hèo, nàng cũng không mong là Lăng Uyên sẽ quên. Thay vì sau đó chờ đám người Triệu ŧıểυ Lôi nắm thóp điểm yếu rồi hãm hại nàng, không bằng nàng tự ra tay xin chịu phạt thì hơn, mong là phu chủ ra tay nhẹ một chút vì tháng độ ngoan ngoãn nghe lời của nàng.
Ai ngờ Lăng Uyên lại nhanh chóng cầm lấy cây trượng, ném xuống đất với vẻ khinh thường.
“Hôm nay tiện nô nàng đã sai lầm nhiều rồi, nàng tưởng hai mươi hèo là đủ sao?” Lăng Uyên lạnh lùng mắng, “Chờ chúng ta bái đường, làm lễ rồi động phòng, ta sẽ tính sổ tất cả tội lỗi của nàng một lúc. Bây giờ lễ cắt đứt đã chấm dứt, nếu nàng còn làm lỡ giờ bái đường, e là không chỉ đơn giản là bị xử phạt đâu.”
Tư Mẫn nghe xong, nàng không dám lề mề nữa, vội vàng lấy tấm vải đỏ mỏng manh quấn lấy thân thể, đưa sợi xích vàng cho Lăng Uyên. Lăng Uyên cũng không kịp trừng trị đám người Triệu ŧıểυ Lôi, hắn dân nô thê vội vàng đi về phía sảnh chính của Triệu phủ.
Hình như gia chủ còn canh cánh trong lòng về chuyện Tư Mẫn phạm lỗi, sắc mặt của ông ta luôn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc Tư Mẫn bái lạy, ông ta liên tục trách mắng, cũng chỉ là những câu đơn giản như ra lệnh cho nàng từ nay về sau phải nhận thức rõ thân phận của mình, an phận làm nô, tận tâm hầu hạ phu chủ.
Sau khi Tư Mẫn kiên nhẫn lắng nghe, nàng ngoan ngoãn đáp lời, chẳng bao lâu sau, lại bị Lăng Uyên dắt về Lăng phủ.
Lễ bái đường rất qua loa, không giống như những cặp vợ chồng bình thường, khi nô thê bái đường thì không có tư cách đứng, chỉ có thể quỳ xuống đất. Phu chủ bái một cái, nô thê lạy một cái, sau khi bái lạy ba lần mới được đưa vào động phòng. Lúc này, tấm vải đỏ được cởi ra khỏi người Tư Mẫn, nàng quỳ dưới đất với cơ thể trần trụi, cảm giác lạnh lẽo thấu xương kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái bụng đang căng tràn nước ŧıểυ khó chịu của nàng. Khát khao được bài tiết mãnh liệt như thủy triều dần dần dâng lên cao, ập vào nửa dưới đang bị kiểm soát chặt chẽ. Mỗi lần Tư Mẫn nhúc nhích một chút, sẽ cảm giác nửa người dưới đau đớn khó lòng chịu đựng.