Cây trượng lạnh lẽo đè lên bầu vυ" mềm mại rồi di chuyển lung tung, bề mặt gỗ sắc bén cố ý vô tình cọ vào đầu vυ" của nàng.
Tư Mẫn thật sự sợ hãi.
Bị phu chủ trách phạt thì không bị trầy xước, nhưng nếu để Triệu ŧıểυ Lôi ra tay, sau khi hình phạt kết thúc, e là đôi bồng đào trước ngực nàng sẽ hoàn toàn nát tan.
“Ngươi không được làm như thế!” Tư Mẫn run rẩy nói, “Phu chủ bảo ta tới đây tự nhân hình phạt nhưng không nói là để ngươi đánh!”
Triệu ŧıểυ Lôi mỉm cười không chấp nhận chuyện này, “Ta tự tay đánh thì sao? Ta có đánh ngươi chết đi sống lại thì cũng chỉ cần nói là con tiện nô nhà ngươi sốt ruột muốn bị phạt nên ta lỡ tay thôi. Ngươi là tiện nô không có tên họ, không thể trở mình, còn ta là quý nữ Triệu thị, ở đây toàn là người của ta, ngươi nói xem tới lúc đó thành chủ tin ta hay là tin ngươi?”
Nói xong, Triệu ŧıểυ Lôi không nói thêm gì nữa, ả giơ cây trượng lên chuẩn bị đánh vào bầu vυ" lõa lồ của Tư Mẫn!
Tay chân của Tư Mẫn bị trói chặt, nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt ngay khi cây trượng giáng xuống, sẵn sàng chịu đựng hành vi tra tấn dã man của Triệu ŧıểυ Lôi.
Có tiếng xé gió lao vút tới, một thứ nặng nề ở cách đó không xa bị đẩy ra, có rất nhiều tiếng động lộn xộn vang lên. Chỉ là Tư Mẫn không dám chấn nhập, vì biết sắp bị đánh nên nàng vừa đau khổ vừa sợ hãi, thân thể trần trụi chỉ có thể run lẩy bẩy.
“Bốp!”
Tiếng ai đó bị đánh vang lên, da đầu Tư Mẫn tê tái, thầm nghĩ cuối cùng thì bầu vυ" của mình không thể thoát khỏi đòn đánh sỉ nhục từ Triệu ŧıểυ Lôi rồi. Nhưng mãi đến khi tiếng động kia vang lên một lúc lâu mà vẫn không có cơn đau nào trên người, trái lại, nàng chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy lạnh lùng giận dữ của phu chủ Lăng Uyên vang lên:
“Con gái Triệu thị đều là những người không tuân thủ quy tắc như thế à? Ta chỉ bảo ngươi dẫn nàng tới hình phòng chịu phạt, có cho phép ngươi ra tay đánh nàng đâu?”
Nhìn người chị từng cao ngạo đang chịu nhục trước mắt mình, lòng Triệu ŧıểυ Lôi cực kỳ sung sướиɠ, ả đã phớt lờ tín hiệu lễ cắt đứt kết thúc , tự cầm cây gậy bản dày muốn giáo huấn nô lệ thấp kém trước mặt mình.
Thấy cây trượng sắc bén sắp giáng xuống, Tư Mẫn cố sức giãy giụa, chỉ là tay chân nàng bị trói chặt, hai vai bị Triệu ŧıểυ Hồng và em gái khác đè lại, nàng không thể tránh thoát được. Tư Mẫn không dám nhìn thẳng vào dụng cụ tra tấn trong tay Triệu ŧıểυ Lôi, nàng lại nhìn Triệu ŧıểυ Hồng nối giáo cho giặc, “Hồng Nhi, ŧıểυ Lôi hận ta thì thôi, đúng là ta không ưa ả, nhưng từ trước tới nay ta không hề đối xử tệ với ngươi, tại sao bây giờ ngươi lại ở cùng một giuộc với nàng, muốn hãm hại, sỉ nhục ta?”
ŧıểυ Hồng cười khẽ, nàng ta chẳng thèm giải thích gì đã tát Tư Mẫn một cái. Tư Mẫn không ngờ cô em gái nhìn có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu này lại ra tay dứt khoát đến thế, nàng không đề phòng, bị tát trúng vào mặt, đầu nghiêng qua một bên.
“Chẳng phải nô súc là để hành hạ sao? Ta đánh ngươi mà còn cần lý do à?” Giọng nói của ŧıểυ Hồng vừa trong trẻo vừa dễ thương nhưng nàng ta hành động rất dứt khoát. Tư Mẫn thấy tay áo màu hồng nhạt giơ lên cao, đầu vυ" bị hành hạ đột nhiên đau đớn thấu xương. ŧıểυ Hồng kẹp lấy kim châm trên núm vυ", từ từ kéo nó ra rồi cắm vào lỗ chảy sữa nho nhỏ, cứ thế mà đâm vào, không hề do dự gì. Như thể chưa hài lòng, nàng ta còn liên tục rút chiếc châm dài ra, tiếp tục đâm vào, cứ lặp đi lặp lại màn tra tấn tàn nhẫn đó mãi rồi mới miễn cưỡng tha cho Tư Mẫn.