ŧıểυ Lôi thấy rõ sự giãy giụa của nàng, ả lẳng lặng nháy mắt nhìn về phía một cô gái mặc áo hồng nhạt ở hướng chếch sau lưng mình. Nàng kia ngầm hiểu, bèn che miệng mỉm cười nũng nịu, ra vẻ ngây thơ mà rằng, “Ôi, đại cô mỗ mỗ, Mẫn tỷ tỷ vừa mới làm nô lệ chưa lâu, chắc là lòng vẫn còn xấu hổ, bảo nàng ta cởi áo lộ ra thân thể là làm khó người ta quá, hay là chúng ta lược bỏ giai đoạn này, bước vào giai đoạn tiếp theo đi.”
“Nói bậy!” Người phụ nữ cao tuổi trên cao đường gầm lên trách móc, “Trong từ đường đã đến lượt ngươi nói chuyện chưa? Sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc, ngươi tự tới hình phòng nhận phạt đi!”
Mục đích của nàng mặc áo hồng nhạt kia đã tới, nàng ta không nói nhiều nữa, những người trong tộc hiểu rõ lễ nô lệ, có qua lại thân thiết với Tư Mẫn trước đây đều nhìn người quỳ rạp co quắp dưới đất với vẻ lo lắng.
Lễ cắt đứt là một giai đoạn quan trọng trong năm lễ lớn ngày thành hôn, mục đích là cho thấy nô lệ đã bị dạy dỗ phục tùng trước mặt nhà mẹ đẻ, để phu chủ củng cố oai nghiêm của bản thân. Mà nô lệ lại không tuân thủ theo giai đoạn trong lễ, chứng tỏ nô lệ này không chịu sự quản giáo, vả mặt nhà phu chủ.
Một cô gái vừa mới làm nô lê mà không hoàn toàn phục tùng theo thì cũng dễ hiểu, từ từ dạy dỗ là được, nếu cô gái mặc áo hồng nhạt kia không chủ động gây sự, đa số những người cao tuổi, đức cao vọng trọng và giàu kinh nghiệm phong phú của Triệu thị ở đây cũng sẽ có cách khiến Tư Mẫn phục tùng. Nhưng câu nói ngây thơ của nàng ta rõ là ám chỉ Tư Mẫn làm nô lệ nhưng không chịu nghe theo lời quản giáo, cũng khiến người làm phu chủ như Lăng thành chủ mất mặt.
Giờ phút này, chưa chắc phu chủ sẽ trách mắng nô lệ, nhưng sau khi tiêu hủy hộ tịch rồi, nô lệ về nhà phu chủ, e là sẽ chịu hình phạt mà người bình thường không thể chịu nổi.
Không ngoài dự đoán của mọi người, Tư Mẫn đang quỳ dưới đất cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng sắc bén lướt tới bên hông, sợi xích vàng trên cổ tay bị kéo căng, nàng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lăng Uyên, thân thể mềm mại càng run lẩy bẩy.
“Theo ta thấy nô lệ này không hẳn là không muốn, chỉ là không biết nên cởi cái nào trước, hay là để ta tới giúp nàng.” Một người thím từng thân thiết với Tư Mẫn không đành lòng, bà ta cúi người kề sát vào bên tai nô lệ đang run rẩy kia, khuyên nhủ, “Ngươi nghe lời đi, thím biết là ngươi bị oan uổng, lòng không cam nhưng chuyện đã tới nước này, ngoài chấp nhận số phận thì ngươi còn làm gì được nữa? sao phải khiến bản thân thêm đau khổ chứ?”
Tư Mẫn im lặng một lát, cuối cùng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống, nàng hất tay bà thím kia ra, cảm kích nói, “Cảm ơn thím đã khuyên, hãy để ta tự làm đi thôi.”
Bà thím thở dài, đứng dậy. Cuối cùng nô lệ quỳ dưới đất cũng giơ tay lên chầm chậm cởi dây thừng đỏ trên cổ, khiến tấm vải đỏ mỏng manh gắng gượng che khuất thân thể trượt xuống khỏi đầu vai.
Gương mặt của Lăng Uyên đầy lạnh lùng, hắn cầm sợi dây kéo Tư Mẫn đi đứng, vì Tư Mẫn phải chủ động cho mọi người thấy rõ những dấu vết trên người và những dụng cụ được đeo nên nàng được cho phép đứng thẳng.
Mọi người có thể thấy rõ những dấu vết trên thân thể trắng nõn cùng với đống đồ vật treo trên cơ thể trắng nõn của nàng.