ŧıểυ Lôi cảm thấy rất hài lòng với dáng vẻ nô lệ thấp hèn này của Tư Mẫn, lòng ả thầm nghĩ, nheo đôi mắt hẹp dài lại, trong mắt đầy giễu cợt.
Tuy là lúc này ả rất muốn bước tới ra lệnh ép Triệu Tư Mẫn quỳ xuống ngẩng đầu lên, để mình ngắm nghía vẻ thấp kém của nàng sau khi bị đày làm nô lệ, nhưng ả vẫn hít sâu một hơi cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ ả là con thứ tôn quý của Triệu thị, phải giữ thân phận, phải đón Lăng thành chủ vào được, chờ xóa tên Tư Mẫn ra khỏi gia phả, thiêu hủy hộ tịch của nàng, nàng sẽ không còn cơ hội trở mình nữa, chỉ có thể làm nô lệ thấp kém cả đời. Khi đó, ả còn sợ gì không có cơ hội trả mối thù nhục nhã năm ấy nữa?
ŧıểυ Lôi luyến tiếc nhưng vẫn phải rời mắt khỏi Tư Mẫn, ả cụp mắt ra vẻ cung kính, dẫn các nữ quyến bước xuống bậc thang, dừng lại ở nơi cách ba bước trước mặt Lăng Uyên, hành lễ một cách yểu điệu:
“Lăng thành chủ vạn phúc, tế xá đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu lễ cắt đứt của hạ nữ Tư Mẫn, xin thành chủ tới từ đường chuẩn bị xem lễ.”
“Được.” Lăng Uyên gật đầu, nắm chặt sợi xích vàng rồi kéo Tư Mẫn vào Triệu phủ như kéo gia sức.
Dù là gần sát như thế nhưng người bình thường cũng không thể nhìn thẳng vào gương mặt của thành chủ. Bây giờ ŧıểυ Lôi là con gái nhà danh gia vọng tộc, khi nói chuyện với hắn, ả cũng chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn vào hắn, chỉ khi hai người lướt qua mới dám bạo gan ngẩng đầu, vội vàng liếc nhìn gương mặt tuấn tú không tỳ vết của Lăng thành chủ.
Lăng Uyên tuấn tú bất phàm, đẹp hơn đại công tử nhà họ Vân nữa, nếu chẳng phải uy áp lạnh lẽo kia quá là khắc nghiệt nặng nề thì cũng có thể coi như xứng với năm chữ “không chê vào đâu được”. ŧıểυ Lôi cắn môi, lòng không cam tâm, oán hận mà nghĩ: Triệu Tư Mẫn lại trở thành nô lệ của người này, nàng vẫn còn may chán.
Lễ cắt đứt bắt đầu.
Lăng Uyên bước vào từ đường Triệu thị, tất cả những nữ quyến có vai vế và tuổi tác lớn trong Triệu thị đã chờ ở đó từ lâu. Mà tất cả những thành viên nam trong phủ đều tránh mặt, vì giai đoạn đầu tiên của lễ cắt đứt là lột sạch quần áo trên người nô lê, phơi bày những dấu vết bị trách phạt và đeo dụng cụ lên người sau khi được phu chủ ban thưởng. Không thể có bất kỳ một người đàn ông thứ hai nào ngoài phu chủ có thể nhìn thấy cảnh tượng này, dù là cha ruột cũng không được xuất hiện.
Tư Mẫn vào Triệu Phủ, lúc đi bên ngoài, nàng còn có thể cúi đầu di chuyển, nhưng khi vào từ đường rồi, nàng không còn tư cách đi đứng bình thường nữa mà bị ép chống tay quỳ bò vào từ đường.
Một giọng nữ uy nghiêm vang lên từ phía trước:
“Lễ cắt đứt bắt đầu! Tư Mẫn của Triệu thị, cởi áo lộ ra thân thể thấp hèn…”
Câu nói này như sét đánh thẳng vào đầu Tư Mẫn, người này muốn nàng tự tay cởi quần áo, lộ ra thân thể lõa lồ trước mặt mọi người, cho bọn họ thấy những dấu vết bị trừng phạt và tra tấn. Dù trong khoảng thời gian bị biếm thành hạ nữ, nàng chịu đủ mọi tủi nhục, sự kiêu ngạo khi còn là thiên kim cao quý đã bị mài sạch không còn chút gì, nhưng nếu bảo nàng lõa thể trước mặt những người lớn và tỷ muội quen thuộc như thế này, nàng thật sự xấu hổ, nhục nhã không chịu nổi. Triệu Tư Mẫn do dự một lát, không lập tức làm theo mệnh lệnh ngay.