Thịnh Hạ biết, cái ngày cô chọn cái chết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Thân thể này đã cạn kiệt như ngọn đèn trước gió, sống thêm một ngày nữa đối với cô không phải là hạnh phúc mà là một hình phạt dai dẳng.
Cô đau đớn, còn người thân nhìn cô trong nỗi khổ sở ấy lại càng tuyệt vọng hơn.
Khoảnh khắc bác sĩ tuyên bố tử vong, trong lòng cô chỉ đọng lại chút nuối tiếc. Hai mươi năm sống trên đời, vậy mà chưa từng một lần biết đến tình yêu. Những điều bình dị nhất của cuộc sống, những gì ai ai cũng có, với cô lại trở thành thứ xa vời không thể với tới.
Chỉ vì trái tim yếu ớt này, cô không thể chạy, không thể nhảy, chẳng dám thả lỏng bất cứ xúc cảm nào quá mãnh liệt. Đến cuối cùng, giải thoát hình như là sự an ủi duy nhất đối với cô.
Trong màn đêm bất tận, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn khiến Thịnh Hạ không chịu nổi mà mở choàng mắt.
Không đúng! Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Tại sao còn có thể mở mắt được thế này?
Nhận thức này khiến cô ngây người mấy giây, sau đó, hàng loạt ký ức xa lạ ập đến như sóng cuộn, đầu óc cô quay cuồng nhức nhối rồi lại chìm vào hôn mê.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới xem đi...!”
Thịnh Hạ chẳng biết trong phòng bệnh vừa rồi đã hỗn loạn ra sao, cô chỉ biết dòng ký ức lạ lẫm tràn ngập trong đầu đã giúp cô đi đến một kết luận duy nhất:
Cô đã xuyên sách, mà lại xuyên vào một bộ ŧıểυ thuyết tổng tài cẩu huyết đến mức khó tin.
<> một bộ truyện chuẩn mực về tổng tài bá đạo, đầy tình tiết phi lý và tranh đấu hào môn. Trong đầu Thịnh Hạ còn lờ mờ chút ấn tượng về tác phẩm này.
Cô từng đọc nó, khi nằm viện những ngày dài chỉ biết cầm điện thoại lướt tin giết thời gian.
Nguyên chủ cũng tên Thịnh Hạ, là nữ phụ pháo hôi trong truyện. Sinh ra nơi giàu sang nhưng lại là con ngoài giá thú, dù được nhà họ Thịnh nhận về thì vẫn mãi là đứa con của ŧıểυ tam, suốt đời chẳng thoát khỏi sự ghẻ lạnh và dè bỉu.
Trên cô còn một người chị gái - chính là nữ chính Thịnh Mộ Tình.
Vì nam chính, người chị này mà Thịnh Hạ từng gặp trong một buổi xem mắt, Thịnh Hạ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì hắn mà cô không ngần ngại tu sửa dung mạo, tạo đủ “cơ hội trùng hợp”, giở trò câu dẫn, làm đủ chuyện nực cười, cuối cùng lại bị chính nam chính cùng chị gái đẩy vào bệnh viện tâm thần. Chỉ chưa đầy hai tháng sau, cô kết thúc đời mình trong bi kịch.
Sự tồn tại của nguyên chủ chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, còn cô giờ xuyên tới lại đúng lúc vì nam chính mà tự sát. Không ngờ lần này nguyên chủ lại chết thật.
Tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân xác này xong, cuối cùng Thịnh Hạ cũng thấy thái dương bớt nhức nhối.
Ngày trước đứng ở góc nhìn nữ chính thì mọi thứ thật đã tay, nhưng giờ bản thân lại biến thành pháo hôi này, cô chỉ muốn khóc. Nhất là khi biết rõ kết cục của nguyên chủ.
Bác sĩ kiểm tra xong, thấy không có vấn đề gì đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn một người phụ nữ ngồi bên giường khóc nức nở.
Đó là mẹ cô - Dương Tĩnh Hà, một người phụ nữ cả đời dựa dẫm, ngoài khóc ra chẳng biết làm gì khác.