Trên cửa sổ phòng ngủ quả thật có lan can, chìa khóa cũng quả thật có thể khóa trái cửa từ bên ngoài. Nhưng hắn chưa mở ra cửa phòng tắm kia... có một cái cửa sổ đủ cho cô chui qua!
Cô có thể chạy trốn, chính là lúc này!
Hắn đi ra ngoài... Bao lâu hắn sẽ quay lại? Xe hắn dừng ở đây không gần, ôm nàng tới đây đại khái mất bao lâu? Khoảng bảy, tám phút? Không... Một người mà nói thì sẽ đi nhanh hơn, nhưng đi tới đi lui một chuyến thế nào cũng mất khoảng mười phút. Nếu bây giờ cô chạy ra từ phòng tắm... Cô rất quen đường, ngõ sau cách cảng rất gần, nếu cô đi con đường và lối tắt chỉ có cô biết thì hẳn là có thể chạy đến cảng trước khi người nọ đuổi theo, sau đó đi lên một con thuyền...
Phải nhanh lên!
Cô nhanh chóng đứng lên từ mép giường, sau đó ngã gục luôn trên mặt đất. Vừa nguyền rủa chân bản thân sao lại mềm như vậy trong lòng, cô vừa ra sức đỡ mép giường đứng lên, lảo đảo từng bước một đi vào phòng tắm, đẩy cửa ra. Cửa sổ ở ngay trước mặt, đẩy rèm nhìn ra ngoài, ngõ sau không có một bóng người.
... Thật sự có thể chạy đi không? Có thể nào lại giống như lần trước...
Cảm giác nhát gan khó hiểu nảy ra trong chớp mắt, cô gái ra sức lắc đầu, thuyết phục chính mình đẩy cửa sổ ra ngồi lên bệ cửa sổ. Cửa sổ không cao, nhưng khi cô nâng một chân lên đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, thân dưới... hình như trống rỗng?
Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên nhận ra: cô không có qυầи ɭóŧ!
Người đàn ông mặc tất cả quần áo của hắn cho cô: áo len cotton dài đến đầu gối, tất cao đến đầu gối, chỉ có một đôi giày da là đôi cô đi khi bị bắt. Nhưng đáng sợ nhất chính là không có áo lót, cũng không có qυầи ɭóŧ...
Sao bây giờ cô mới nhận ra! Cô gái xấu hổ và giận dữ đan xen, chẳng lẽ bởi vì mấy tháng này cô trần truồng quá lâu nên đã quen rồi...
Chẳng lẽ cô phải để trần thân dưới cứ thế chạy ra cảng?
Không, không sao, cô tự cổ vũ bản thân, dù sao không ai thấy được...
Khẽ cắn môi, cô chịu đựng cảm giác cực kỳ xấu hổ, nâng chân lên khóa trên bệ cửa. Cảm giác phía dưới lạnh lẽo, tư thế này làm cho mật hoa giữa hai chân bại lộ ở bên ngoài, ŧıểυ huyệt bị gió buổi sáng thổi qua nhất thời nhạy cảm co rúm lại. Bò lên bệ cửa sổ, cô ngồi ở chỗ đó thở dốc, dường như mấy tháng nay cơ thể càng lúc càng yếu ớt, chỉ đơn giản leo lên cửa sổ cũng mệt bở hơi tai, nhưng trong khi giãy dụa cô cảm giác phía dưới hơi ướt...
Người đàn ông khốn kiếp cô rốt cuộc đã làm gì với cơ thể của cô vậy! ... Cơ thể như vậy, thật sự có thể đi ra chứ?