Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng trong gương chiếu hậu, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức mỉm cười. Cô gái nhỏ đáng yêu này hoàn toàn không biết che dấu, hắn cảm thấy tất cả kỹ xảo của cô đều đã dùng hết ở buổi tối gặp chính mình. Hay là hắn đã nhìn cô lâu lắm rồi nên ý nghĩa của những biểu cảm nhỏ này là gì hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay?
Đều không sao cả. Dù sao...
Hắn đưa cô tới đây vốn cũng không phải vì kiểm tra vật chứng.
Hắn thuận lợi chạy tới khu cảng, ngoặt trái ngoặt phải rồi dừng ở trước căn phòng nhỏ trước kia cô ở. Sắc trời vừa tờ mờ sáng, trên đường gần như không có ai. Cửa xe mở ra, không khí tươi mới lành lạnh của buổi sáng đập vào mặt, đầu óc của cô gái lập tức tỉnh táo hơn, rốt cuộc đã có cảm giác mình thật sự ở bên ngoài ngục giam. Khi cô bị ôm ra ngoài đặt trên mặt đất chân hơi mềm một chút, ngã vào lồng ngực Áo Tư Hoa Nhĩ Đức. Người đàn ông trêu chọc. “Cần tôi ôm không?”
“... Không cần!” Diệp Tắc Ni giận dỗi đẩy hắn ra, kết quả vừa đi hai bước đã thiếu chút ngã sấp xuống. Áo Tư Hoa Nhĩ Đức đi lên từ đằng sau, ôm lấy cô. “Còn nói là không cần ôm.”
“Đều là lỗi của anh...” Tựa vào đầu vai người đàn ông, Diệp Tắc Ni xấu hổ đấm hắn. Gần đây đều luôn nằm trên giường, nếu không thì bị hắn ôm... đã lâu chưa đứng trên mặt đất.
Như vậy còn chạy trốn thế nào được...
Cô tủi thân lo lắng, liều mạng che kín mặt, sợ người qua đường nào nhận ra bộ dạng này của mình. Áo Tư Hoa Nhĩ Đức lại nhàn nhã tự đắc ôm cô đi một đường vào trước căn nhà một tầng cô ở kia, lấy cái chìa khóa lấy được trong tay cô từ trong túi mở cửa.
Trong phòng rất tối, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức bật đèn, nhìn bốn phía xung quanh. Căn phòng thuê này không lớn, thiết kế chia phòng thật ra lại rất khéo léo, phòng khách và phòng bếp được ngăn cách bằng nửa bức tường, bên trong một cánh cửa nửa mở là phòng ngủ của cô gái. Đẩy cửa ra, một mùi hương trên người cô phả vào mặt, ngọt ngào còn có mùi sữa. Hắn vừa lòng hít cái mũi, đặt
Diệp Tắc Ni ở một góc giường, nói như tra khảo. “Tự giao ra vật chứng chính xác thì còn có thể giảm thời hạn thi hành án, ŧıểυ Diệp Toa không muốn thẳng thắn tuân theo sao?”
"Không có!" Diệp Tắc Ni yếu ớt trừng mắt nhìn hắn. Thật ra quả thật không có, ví tiền cô trộm đương nhiên sau khi lấy hết tiền thì sẽ vứt hết những thứ còn lại vào trong biển, tiền cũng tiêu khá nhiều rồi, trong phòng không có cái gì cả...
Dường như không hề ngạc nhiên với câu trả lời này, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức vừa xoay người muốn đi tìm, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó. “À, túi vật chứng vẫn còn trên xe mà.”
Diệp Tắc Ni sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt làm như chán nản của người đàn ông, giống như thật sự khó xử. “Chỉ có thể về lấy một chuyến...” Hắn vừa nói vừa nhìn lướt qua cửa sổ có lan can. “Chìa khóa này có thể khóa trái cửa phòng từ bên ngoài nhỉ.”
“Tôi đi một lát sẽ quay lại.” Hắn cười với Diệp Tắc Ni, xoa mái tóc dài của cô. “ŧıểυ Diệp Toa ngoan ngoãn đợi ở đây, không được chạy loạn, nếu không sẽ phạt em.”
Diệp Tắc Ni mở to con ngươi quan sát, nhìn thấy hắn cầm chìa khóa đi ra cửa rồi khóa lại từ bên ngoài. Chìa khóa kêu leng keng trong ổ khóa, đại não của cô cũng đột nhiên bắt đầu chuyển động ——