“A a... Ư... Ư a...”
Mỗi lần đâm vào liền khiến miệng tử ©υиɠ mở ra một cái khe nhỏ, cảm giác chua xót nặng nề cùng kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ khiến cho cô gái rêи ɾỉ, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại. Cơ thể theo bản năng nảy lên như trong trí nhớ, bị trói trên ghế tra tấn đâm vào miệng tử ©υиɠ... Bị đầu ngón tay thô ráp đụng chạm xoa nắn khối thịt mềm... Còn có thứ thuốc khiến cho cô vừa đau vừa ngứa đến nỗi cầu xin được hòa tan, cảm giác chất lỏng trong cơ thể chính mình chảy ra làm bắp đùi ướt nhẹp, , ngay cả xuống giường đi vài bước cũng thấy hai chân như nhũn ra, cảm giác trống rỗng mơ hồ trong cơ thể...
“Ư...” Cô gái nhỏ hai mắt đẫm lệ rêи ɾỉ mơ hồ, trên mặt là sắc đỏ từ kɧoáı ©ảʍ và thống khổ, trong cơ thể lại nổi lên một cảm giác chưa đủ kỳ quái.
tử ©υиɠ dường như đang dần dần nóng lên, bên trong ngứa ngáy, còn có chút trống rỗng... Thật muốn bị cái gì đó đâm vào trong, dùng sức xoay quấy, đâm chọc bên trong, nhất là cái miệng nhỏ ở tận dưới... Chỉ là đâm vào rồi thì sẽ đau... Phải làm sao bây giờ?
Trong vô thức, cô rêи ɾỉ phối hợp tiết tấu đong đưa đâm chọc của người đàn ông, muốn cho quy đầu kia cọ xát khối thịt mềm nhạy cảm ở cổ tử ©υиɠ của mình kia, rồi lại không dám đè vào. Mỗi lần chọc vào miệng tử ©υиɠ, cô đều đong đưa cơ thể, làm cho phần đầu tròn phía trước lướt qua cái miệng thịt kia, ŧıểυ huyệt cũng không ngừng co rút, chảy ra dịch trơn sung sướиɠ: “Ư... Ư a... Ư...”
Áo Tư Hoa Nhĩ Đức yên lặng nhìn chăm chú vào cô gái dần dần hiện lên biểu cảm say mê mềm mại trên mặt. Rõ ràng là nửa bị cưỡng ép, nhưng cắm một lúc mà đã bắt đầu tự xoay eo lắc mông. Thế mà vẫn muốn chạy trốn? Cô đã nghiện tình ái mà hắn cho cô rồi. Sau này nếu có một ngày không cắm vào mật huyệt nhỏ ướt sũng của cô cᏂị©Ꮒ một lần thì chắc cô có thể khó nhịn không đi đường được mà khóc cầu hắn.
Nhưng lần này hắn cũng không phải là làm cho cô thích, đây là trừng phạt. Đường và roi đều phải cho mới có thể để cho cô nhớ kỹ hoàn toàn phải làm như thế nào.
Hắn đột nhiên nâng lên mông nhỏ của cô, rút ra từ trong cơ thể của cô mang theo một bãi nước trong suốt. Cô đang lắc mông trong sung sướиɠ, sắp lên đỉnh lại thình lình bị cắt ngang, cảm giác trống rỗng mãnh liệt trong huyệt và miệng tử ©υиɠ nhất thời quét qua toàn thân, nộn thịt bất mãn mấp máy, hai chân cũng kẹp chặt ở giữa theo bản năng: “Ư a...”
Tầm mắt của Áo Tư Hoa Nhĩ Đức dừng lại một chút trên hai cánh hoa thịt mềm mại lóe ra ánh nước trong suốt mở ra giữa bắp đùi cô, còn có hai mảnh môi hoa hồng nhạt mềm mại thê thảm dựng đứng rõ ràng của cô. Hắn nâng cô gái vô lực tê liệt ngồi trên giường, nửa ôm eo cô xuống giường, ấn cô vào trước một mặt tường, vỗ lên mông cô, ra lệnh nói: “Nhếch mông lên.”
“Ư...” Cô vểnh người, đứng cũng không vững, vừa mơ màng nâng mông lên đã bị dươиɠ ѵậŧ trực tiếp đâm xuyên từ bên dưới lên. Trong nộn huyệt của cô gái trào ra một dòng nước lớn, toàn thân vô lực mềm xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất. Người đàn ông phía sau không đỡ lấy cô, ngược lại quỳ xuống cùng với cô, đồng thời đặt hai tay cô trên đùi mình. Tư thế bây giờ cô hoàn toàn không thể giãy dụa.
“Tôi từng gặp được một vài phạm nhân rất phiền toái, giống như em, luôn muốn chạy trốn.” Hắn ôm eo cô, bàn tay vuốt ve bầu ngực trắng mềm của cô. “Với loại phạm nhân này, bình thường tôi sẽ cho họ một chút trừng phạt nho nhỏ... Ví dụ như ——"