Cô cố gắng giẫm lên bệ, bắp đùi trắng nõn gian nan phát lực, nộn huyệt kia thế mà cũng dần ướt át. Đến khi cô vất vả giẫm lên bệ, miệng huyệt hồng phấn đẹp đẽ đã muốn chảy nước.
“Ư...”
Quỳ gối trên bệ, cô gái thở hổn hển. Cô có thể cảm giác được sự thay đổi ở sâu trong cơ thể chính mình, cô cắn chặt răng giẫm lên ghế đẩu, đưa tay đẩy tấm che trên tường. May mà thứ này không mất nhiều thời gian, sau một tiếng rầm, tấm che rơi ầm ầm xuống đất, lộ ra một con đường tối đen phía sau.
Khẽ cắn môi, cô gian nan chui vào, có vài phần sợ hãi, vài phần chờ mong.
Ống dẫn thông gió rất tối, rất dài, chỉ đủ cao để cô quỳ úp sấp đi lên phía trước. Cô không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể đi về phía trước theo cơn gió luồn vào. Càng về phía trước tầm mắt lại càng tối, trong ống thông gió trống rỗng chỉ có tiếng gió giống như tiếng thủy triều cổ vũ mơ hồ. Trái tim cô gái đập thình thịch, cơ thể nhỏ bé run rẩy trong đường đá, sâu bên trong cơ thể lại nóng bừng lên.
... Cô sắp không còn sức lực... Không biết đi bao lâu. Chỉ có thể cảm giác được cái ống này có một độ dốc rất nhỏ hướng lên trên, trừ cái đó ra thì không biết gì cả. Ngay khi cô sắp tuyệt vọng, phía trước mơ hồ có ánh sáng tiến vào, châm lên một tia hy vọng trong lòng cô.
". . . !"
Lối ra ngay ở đằng trước! Cô gian nan tới gần từng chút, rốt cuộc đi tới bên cạnh mảnh ánh sáng kia. Thật cẩn thận sát lại gần, cô dựa vào bên tường, nhìn ra bên ngoài. Một gian phòng ngủ, bên trong treo đầy đồng phục ngục giam chỉnh tề, không có cửa sổ, đèn sáng, cửa phòng. Nơi này có quần áo, cũng có chỗ có thể ẩn náu, nhảy xuống từ nơi này có lẽ có thể lấy một bộ đồ trà trộn ra ngoài...
Trong lòng khẩn cầu vài giây này không có ai đi vào, cô gái thay đổi tư thế trong đường ống, duỗi đôi chân thon dài trắng nõn trước rồi sau đó nhắm mắt lại nhảy xuống.
Bụp - cô rơi vào trong một đống quần áo mềm mại. Ngay cả như thế, cô vẫn bị lực rơi đánh vào toàn thân đau đớn, năm giác quan đều tối đen trong một cái chớp mắt. Nhưng ngay khi thị giác và thính giác khôi phục, cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Đi một mình vào, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Tắc Ni toàn thân trần truồng ngồi xổm. Thân hình người nọ cao lớn, âu phục thẳng tắp, dây lưng và giày da sạch sẽ bóng loáng, chiếc găng tay duy nhất dính đầy máu tươi, một tay còn cầm một bộ còng tay. Dưới ngọn đèn mờ ảo, khuôn mặt người nọ lạnh lẽo, toàn bộ không có ý cười, khí chất tàn nhẫn lại lạnh lùng.
Mùi máu tươi dày đặc mang theo gió lạnh đâm vào dây thần kinh mẫn cảm của cô gái. Cô mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt dường như đã quen thuộc lại có sự xa lạ chưa từng có trước đó và thân thể của hắn một chút, không tự giác run rẩy lên ——
"Áo Tư... Hoa Nhĩ Đức?”