Thịnh Kinh về đêm thường có mưa.
Sau một đêm mưa dầm, mặt sông dưới cầu Lạc Nguyệt phủ kín những cánh hoa dương liễu trôi nổi.
Én bận rộn, oanh biếng lười, hương hoa tàn úa, liễu rủ ven đê, hoa liễu bay lả tả, cảnh sắc đẹp nhất của mùa xuân là đây.
Ngân Tranh xuống lầu lấy nước nóng, vừa hay gặp chưởng quầy. Nàng dung mạo xinh xắn, miệng lưỡi lại ngọt ngào, người trong khách điếm cũng vui vẻ chiếu cố nàng đôi phần. Chưởng quầy cười nói: "Ngân Tranh cô nương dậy sớm vậy?"
Ngân Tranh mỉm cười: "Vâng."
Chưởng quầy nhìn lên lầu: "Cô nương nhà ngươi đêm qua lại bận rộn ở phòng bếp đến tận canh ba, ngươi nên khuyên nhủ nàng một chút, hại đến thân thể thì không tốt đâu."
Mấy ngày trước, Lục Đồng sai Ngân Tranh mang tiền đi mua một ít thảo dược ở gần đó, rồi mượn phòng bếp của khách điếm để bào chế dược liệu, bận đến tận khuya. Chưởng quầy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không cho là đúng. Bào chế dược liệu là việc cần tay nghề, các đại phu ở y quán trong thành đôi khi còn làm hỏng. Lục Đồng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, làm sao có thể làm được? E là khoác lác mà thôi.
Giả vờ như không nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt chưởng quầy, Ngân Tranh cũng cười nói với hắn vài câu, rồi mới lên lầu vào phòng.
Trong phòng, Lục Đồng ngồi bên bàn, bọc những túi dược trà bằng giấy trắng, tỉ mỉ buộc lại bằng dây gai đỏ, rồi bỏ vào trong hộp.
"Cô nương?"
Lục Đồng đứng dậy: "Đi thôi."
Ra khỏi khách điếm, thời tiết bên ngoài rất đẹp. Ánh nắng ban mai không quá gay gắt, phủ lên người một lớp ấm áp mỏng manh, mang đến chút ngưa ngứa.
Khắp nơi đều là quán trà, người Thịnh Kinh thích uống trà, quán trà trên phố có thể thấy ở khắp nơi, đâu đâu cũng thấy người ngồi uống trà. Xa xa vẳng lại tiếng hát từ Lê Viên, điểm tô cho Thịnh Kinh thêm phần náo nhiệt.
"Thịnh Kinh tốt thì có tốt." Ngân Tranh khẽ nói: "Chỉ là đồ đạc quá đắt đỏ."
Lục Đồng im lặng.
Trước khi chết, Vân Nương dặn nàng hãy đốt hết y thư trong rương cùng với thi thể của mình, số bạc còn lại thì để cho nàng. Nhưng mấy năm qua, Vân Nương tiêu xài hoang phí, tiền kiếm được lại quay sang mua dược liệu mới. Lục Đồng lo liệu xong hậu sự cho Vân Nương, số bạc trong tay đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Chi phí trên đường trở về huyện Thường Vũ, rồi đến kinh thành cũng không ít. Mấy ngày trước Ngân Tranh đã tính toán, trừ đi tiền mua thảo dược, số bạc còn lại chỉ đủ cho họ ở lại Thịnh Kinh thêm nửa tháng nữa.
Nhiều nhất là nửa tháng sau, bọn họ sẽ thật sự trắng tay.
Trong lúc suy nghĩ, hai người lại đi qua mấy con hẻm nhỏ, đi dọc theo một con phố phồn hoa, rẽ qua một góc phố, trước mắt hiện ra một gian y quán.
Gian y quán này nằm giữa những cửa hàng được tu sửa khang trang, trông lạc lõng vô cùng. Mặt tiền rất nhỏ, tấm biển hiệu đã cũ kỹ, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa "Nhân Tâm y quán". Rõ ràng nằm ở vị trí rất tốt, nhưng vì bài trí không bắt mắt, nên người qua đường khó mà chú ý đến nơi này.
Lục Đồng bước vào trong y quán.
Đến gần mới phát hiện, bên trong y quán này càng thêm hoang vu. Chính giữa đặt một chiếc bàn, bàn rất dài, gần như chặn hết lối vào. Trước bàn có một thanh niên mặc áo trực vạt bằng lụa màu vàng nhạt đang ngồi, vắt chéo chân ngủ gật. Phía sau hắn là một bức tường bằng gỗ lim, trên đó dán những tấm biển gỗ, đó là tủ thuốc.
Cửa sổ trong y quán này rất nhỏ, mặt tiền lại không lớn, nên ánh sáng rất mờ mịt. Không thắp đèn, một mảng xám xịt, trông còn có chút âm u.
Ngân Tranh hắng giọng, đang định lên tiếng, thì từ trong phòng bước ra một tiểu hỏa kế mặc áo ngắn, khoảng mười một mười hai tuổi, trên sống mũi lấm tấm tàn nhang. Nhìn thấy Lục Đồng và Ngân Tranh, tiểu hỏa kế cũng ngây người ra, rồi vội vàng đi đến bên cạnh thanh niên đang ngủ gật kia, lớn tiếng gọi: "Đông gia*, có khách đến!"
*Đông gia: Chủ nhà, chủ tiệm, người đứng đầu một cơ sở kinh doanh hoặc gia đình.
Thanh niên kia đột nhiên bị dọa như vậy, suýt chút nữa ngã nhào, vội vàng đứng dậy, nặn ra một nụ cười giả tạo với Lục Đồng và Ngân Tranh: "A, khách nhân muốn mua gì?"
Ngân Tranh liếc nhìn hắn một cái, lời này nói ra không giống như người mở y quán, mà giống như người buôn bán.
Lục Đồng cất tiếng hỏi: "Không biết quý y quán có thu mua dược liệu đã bào chế không?"
Thấy không phải đến bốc thuốc, thanh niên kia lập tức trở lại bộ dạng lười nhác ban nãy, chỉ liếc nhìn nàng một cái, hỏi một cách hờ hững: "Ngươi có dược liệu gì?"
Ngân Tranh vội vàng mở gói đồ ra, lấy ra một gói giấy lớn.
Đối phương mở gói giấy ra, thành thạo lấy một ít đưa lên mũi ngửi, lại xoa xoa, nhìn Lục Đồng với ánh mắt có chút bất ngờ, hắn nói: "Bồ hoàng than à. Sao cũng khá lắm."
(Bồ hoàng than: than của cây bồ hoàng, một vị thuốc cầm máu trong Đông Y)
Trong y quán thường xuyên dùng Bồ hoàng than, Bồ hoàng sống cũng không đắt, Lục Đồng mượn phòng bếp phía sau của khách điếm để sao chỗ này.
Ngân Tranh lúc trước còn lo y quán không thu mua số bồ hoàng than Lục Đồng sao chế, nghe vậy lòng cũng bớt đi phân nửa nỗi lo, nàng cười nói: "Bồ hoàng than cô nương nhà ta sao trước nay đều rất tốt, chưởng quầy xem..."
Lần này nụ cười của nàng không còn hiệu quả như mọi khi, thanh niên kia giơ ba ngón tay ra lắc lắc: "Ba đồng bạc."
Lục Đồng hơi cau mày.
Chỉ riêng tiền mua Bồ hoàng sống đã tốn của nàng ba đồng bạc, chưa kể còn phải bận rộn trong phòng bếp của khách điếm mấy ngày nay. Giá này thấp hơn nhiều so với giá thị trường.
"Cái gì?" Ngân Tranh nhảy dựng lên, "Chỉ có chút thế thôi? Bồ hoàng sống cũng không chỉ có giá này!"
Đông gia khép gói giấy lại, vẫn giữ bộ dạng không có tinh thần, chỉ tay ra ngoài cửa, giọng điệu không chút khách khí: "Chỉ có chút này thôi, chê ít thì ra ngoài rẽ trái, có một hiệu thuốc Hạnh Lâm Đường. Gia nghiệp lớn, ngươi đến đó thử xem, không chừng có thể ra giá cao hơn."
Bộ dạng bất cần đời của hắn trông thật khiến người ta bực mình. Ngân Tranh định cãi lại thì Lục Đồng đã đẩy gói dược liệu về phía đối phương: "Ba đồng thì ba đồng."
Thấy vậy, nụ cười trên mặt thanh niên kia mới chân thành hơn một chút. Hắn quay lại dặn dò tiểu hỏa kế* phía sau: "A Thành, đi lấy bạc!"
*Tiểu hỏa kế: Cậu bé làm công việc chạy việc, phụ việc trong các cửa hàng, quán xá.
A Thành nhanh chóng mang một góc bạc lại, Lục Đồng nhận lấy rồi lại lấy ra hai gói giấy dầu từ trong bọc vải.
Đông gia nhíu mày: "Đây là gì?"
Lục Đồng: "Dược trà."
Đông gia đẩy trả dược trà, cười nhạt: "Xin lỗi cô nương, y quán không thu mua dược trà."
"Không cần tiền, coi như tặng kèm." Lục Đồng đặt trà thuốc lên bàn, "Sắc uống có thể giảm bớt chứng nghẹt mũi, sổ mũi, tặng trước cho Đông gia hai thang. Nếu thấy tốt có thể tặng thêm." Nàng nói: "Ta ở khách điếm Lai Nghi dưới cầu Lạc Nguyệt."
Đông gia nhìn Lục Đồng, Lục Đồng bình thản nhìn lại hắn, một lúc sau, thanh niên kia bĩu môi, cất hai gói dược trà đi, chỉ khoát tay nói: "Vậy thì đa tạ cô nương."
Lục Đồng không nói gì thêm, cùng Ngân Tranh rời đi.
Sau khi hai người rời đi, tiểu hỏa kế tiến lại gần, thắc mắc: "Đông gia, bình thường thu mua Bồ hoàng than đều là năm đồng bạc, hôm nay sao đột nhiên đổi giá? Hơn nữa ba đồng bạc là giá của Bồ hoàng sống, không có lời, sao họ lại đồng ý bán?"
Đông gia gõ đầu A Thành, cầm Bồ hoàng than đi vào trong: "Sao ngươi biết người ta không có lời, không phải tặng thêm hai gói dược trà sao?"
Tiểu hỏa kế cúi đầu nhìn dược trà trên bàn, gói dược trà chỉ bằng bàn tay, được buộc tỉ mỉ bằng sợi chỉ đỏ, thoạt nhìn rất tinh xảo.
A Thành chợt hiểu ra: "Họ muốn ký gửi dược trà để bán sao?"
"Không thì sao?" Đông gia mắng, "Trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí, thật sự cho rằng người ta ngốc sao. Nếu không tại sao lại bỏ qua Hạnh Lâm Đường phía trước mà đến chỗ chúng ta bán thuốc. Ngươi cho rằng họ nhìn trúng mặt của bản thiếu gia ta sao?"
Tiểu hỏa kế liếc nhìn dược trà trên bàn: "Vậy đông gia, dược trà này có bán không?"
"Bán cái rắm!" Đông gia không vui vén rèm đi vào trong, "Đồ không rõ nguồn gốc ai biết có độc hay không! Ăn chết người thì biết tìm ai tính sổ! Bồ hoàng than này ta còn phải thử, trong kinh thành nhiều kẻ lừa đảo, nữ lừa đảo cũng không ít, không cẩn thận một chút, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền."
Hắn lải nhải đi vào trong, bỏ lại một câu: "Lát nữa đem vứt đi, đừng để lẫn với thuốc khác."
A Thành đáp một tiếng, lại nhìn dược trà trước mặt, lắc đầu.
Thật là đáng tiếc.
…
Bên ngoài, Lục Đồng và Ngân Tranh đang đi về phía trước.
Ngân Tranh vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, không cam lòng nói: "Mấy hôm nay chúng ta đi dọc đường, Bồ hoàng than đều bán được năm đồng bạc, riêng chỗ này chỉ cho ba đồng. Còn cái gì mà 'Nhân Tâm y quán', ta thấy là 'Hắc Tâm y quán' thì đúng hơn! Cô nương," nàng khó hiểu nhìn Lục Đồng, "Tổng cộng chỉ làm có mấy gói dược trà, sao không đem biếu Hạnh Lâm Đường thêm vài gói, lại mang đến chỗ này ký gửi chứ?"
Nàng không hiểu, chủ tiệm của Hạnh Lâm Đường thu mua dược liệu rất hào phóng, thẳng thắn hơn vị "Đông gia" vừa rồi nhiều. Y quán đó nhìn mặt tiền cũng lớn, tu sửa khang trang, người ra vào tấp nập, nhìn thế nào cũng tốt hơn Nhân Tâm y quán.
Lục Đồng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nhân Tâm y quán, không có đại phu tọa quán*."
*Đại phu tọa quán: Đại phu túc trực ở y quán để chẩn bệnh cho bệnh nhân.
Suốt dọc đường đi, họ đã gặp qua không ít y quán, đại phu tọa quán phần lớn là những lão y sư lớn tuổi. Còn Nhân Tâm y quán này, ngoài "đông gia" và tiểu hỏa kế tên A Thành kia, chẳng thấy ai khác.
Nhân Tâm y quán thiếu người.
Ngân Tranh kinh ngạc: "Cô nương muốn làm đại phu tọa quán."
Lục Đồng im lặng một lát, gật đầu.
Ở kinh thành này, ngoại trừ Ngân Tranh và một hòm thuốc, nàng không có gì cả. Mà Kha gia lại làm ăn phát đạt.
Nhân Tâm y quán thiếu người, lại nằm ở Tây Nhai, khoảng cách đến Kha phủ không gần cũng chẳng xa.
Nàng cần một thân phận.
Một thân phận có thể lặng lẽ tiếp cận Kha gia, lại quang minh chính đại.
Đại phu tọa quán của y quán là thích hợp nhất.
"Nhưng mà..." Ngân Tranh có chút do dự, thời buổi này, nữ tử hành y đã ít, huống chi là làm đại phu tọa quán.
"Đi tiếp thôi." Lục Đồng thu hồi suy nghĩ, "Bán hết số bồ hoàng than còn lại."