Chính điện trống trải, sơn tự tối đen như mực, tiếng mưa ào ạt phủ kín tất cả.
Kha Thừa Hưng mơ màng chớp mắt, không hiểu lời nữ tử kia là có ý gì. Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã kịp phản ứng, nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Nàng gọi hắn là Kha đại lão gia... Nàng biết hắn là ai?
Kha Thừa Hưng muốn gọi Vạn Phúc vào điện hỗ trợ, nhưng toàn thân tê cứng, không nói được lời nào. Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, một mặt không biết biến đổi trên cơ thể mình từ đâu mà ra, mặt khác lại không biết nữ tử này là người hay ma.
Trong chum nước truyền đến tiếng động ùng ục do rùa và ba ba quẫy đạp, nữ tử bước lên hai bước, ánh đèn le lói hắt lên bóng nàng in trên nền đất, bóng đen mảnh khảnh theo ngọn đèn lay động.
Kha Thừa Hưng chú ý đến điều này, mắt chợt sáng lên.
Có bóng thì không phải ma...
Nữ tử này là người!
Nhưng, nếu nàng là người, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải quỷ hồn, không có tà thuật, vậy làm thế nào khiến cho toàn thân hắn tê liệt, không nói không cử động được?
Kha Thừa Hưng chỉ cảm thấy bản thân như đang trong giấc mộng, mơ hồ không chân thật, trước bệ thờ, cây nhang dài do hắn cắm đang tỏa ra làn khói mù mịt, mùi hương vừa thanh khiết vừa nồng đậm, khiến người ta say mê.
Nhang phàm tục, sao lại có mùi thơm như vậy?
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, thấy nữ tử kia bước đến trước bệ thờ, đầu ngón tay lướt qua làn khói xanh chưa cháy hết.
Nàng khẽ nói: "Nó là 'Thắng Thiên Thương'."
Kha Thừa Hưng nhìn nàng.
"Đốt loại hương này, mùi hương bay vào mũi, còn hơn uống cạn ngàn chén rượu mạnh, say đến mức không còn hình thù. Vì vậy mới gọi là 'Thắng Thiên Thương'." Giọng nói Nữ tử trong trẻo, từ tốn giải thích, "Tuy nhiên, người ngửi hương này, tuy thân thể cứng đờ, lưỡi tê liệt, mặc người điều khiển, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn."
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Kha Thừa Hưng: "Kha đại lão gia có phải muốn hỏi ta, tại sao ta hít phải hương này, vẫn có thể hành động tự nhiên, không bị ảnh hưởng?"
Kha Thừa Hưng cố gắng gật đầu.
Nữ tử cười, nàng nói: "Bởi vì, hương này, là do ta làm."
Kha Thừa Hưng sững sờ.
Hương này sao có thể do nàng làm?
Hương này rõ ràng là do Vạn Phúc sai người chuẩn bị, để cho việc "hối lộ thần linh" trông thành tâm hơn, Vạn Phúc còn cố ý chọn mấy cây nhang to. Lúc đó hắn còn khen Vạn Phúc làm việc chu đáo.
Nhưng mà... Vạn Phúc sao đến giờ vẫn chưa vào?
Hắn vào pháp điện cúng bái, lâu như vậy không ra, với sự cẩn thận của Vạn Phúc, nhất định sẽ vào xem thử.
Còn nữ tử này, trước khi nàng ta vào, chẳng lẽ không gặp Vạn Phúc sao? Nếu gặp Vạn Phúc, tại sao Vạn Phúc không ngăn nàng lại?
Trong lòng Kha Thừa Hưng mơ hồ nổi lên một ý nghĩ, một ý nghĩ mà hắn không dám nghĩ đến.
Nữ tử quay lưng về phía hắn, nhìn pho tượng thần ẩn hiện trong làn khói xanh, thản nhiên nói: "Kha đại lão gia nửa đêm bái thần, xem ra quả thật có lòng kính sợ. Chỉ là ngài dựa vào đâu mà cho rằng, thần phật có thể cứu được ngài? Nếu trên đời thật sự có thần phật, tỷ tỷ của ta ngày trước, cũng sẽ không chết trong ao hoa của quý phủ."
Tỷ tỷ?
Đồng tử Kha Thừa Hưng co rút. Nàng gọi Lục Nhu là tỷ tỷ... nàng là muội muội của Lục Nhu, nhưng Lục Nhu nào có muội muội?
Không đúng! Lục Nhu có muội muội!
Mấy hôm trước, nghe mẫu thân nói có một người họ hàng xa của nhà họ Lục tên là Vương Oanh Oanh đến phủ, nhưng đã bị đuổi đi. Lục Nhu ở Thịnh Kinh không có họ hàng thân thích nào khác, nghĩ đến đây chắc chắn là Vương Oanh Oanh đó.
Nhưng Vương Oanh Oanh chỉ là một kẻ đến để đòi của hồi môn của Lục Nhu, mưu toan tống tiền người sa cơ thất thế, tại sao lại cùng Vạn Phúc dẫn hắn đến nơi này?
Trong lòng hắn muôn ngàn suy nghĩ vướng bận, chẳng thể nào gỡ ra được.
"Vương Oanh Oanh" lại tiếp tục lên tiếng, nàng xoay người, nhìn Kha Thừa Hưng đang dựa vào chum nước không thể động đậy, nhẹ giọng nói: "Đều nói thiên địa tại thượng, quỷ thần khó lừa. Đêm nay đã qua, đã là mùng một tháng tư, Bồ Tát khai nhãn, thiện ác rõ ràng."
"Kha đại lão gia, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, xin ngươi hãy thành thật trả lời."
Nói xong, nàng bước tới bên cạnh Kha Thừa Hưng, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa một tay ra, bóp lấy cổ hắn.
Bàn tay ấy lạnh lẽo, ẩm ướt, không giống tay người sống, siết chặt cổ hắn, khiến hắn nổi da gà.
Nữ tử này trông có vẻ yếu đuối mảnh mai, nhưng sức lực lại rất lớn, nắm lấy cổ hắn, thô bạo kéo hắn đến trước chum nước.
Chum nước cực lớn, bên trong chứa đầy ba ba, rùa chuẩn bị thả ra ngày mai, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi. Dưới ánh đèn leo lét, hắn nhìn thấy bóng mình và nàng phản chiếu trong mặt nước.
Dung nhan nữ tử xinh đẹp, mày như trăng non, mắt tựa thu thủy, thần tiên cốt cách in trên mặt nước, đẹp tựa Quan Âm ngự trên sóng nước. Giọng nàng vẫn êm dịu, bên tai hắn khẽ hỏi: "Kha đại lão gia, tỷ tỷ ta là do ngươi giết chết phải không?"
Kha Thừa Hưng sững người.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh Quan Âm tan vỡ, hắn cảm thấy đầu mình bị ấn xuống nước một cách không kiểm soát, một dòng nước cuồn cuộn tràn vào mũi hắn.
Kha Thừa Hưng liều mạng giãy giụa, nhưng hắn vừa mới hít "Thắng Thiên Thương", nào còn sức lực vùng vẫy, cả người nặng như đá, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, như bị người ta ném xuống vực sâu.
Ngay khi hắn tuyệt vọng cùng cực, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, hắn bị người ta kéo lên, rời khỏi mặt nước.
Kha Thừa Hưng ho sặc sụa.
"Vương Oanh Oanh" nắm tóc hắn, bình tĩnh nói: "Sao ngươi không trả lời?"
Nàng rõ ràng biết hắn đã hít phải khói độc, không thể cử động, càng không thể nói chuyện, nhưng lại cố tình hỏi hắn một cách nghiêm túc như vậy.
Kha Thừa Hưng không nói nên lời, ánh mắt nhìn Vương Oanh Oanh đầy vẻ kinh hãi.
Nữ nhân này là một kẻ điên!
"Vương Oanh Oanh" đảo mắt, ánh mắt chạm phải hắn, bỗng nhiên khẽ cười, nụ cười ấy như hoa phù dung mới nở, đẹp không sao tả xiết.
Nàng thở dài: "Kỳ lạ, người ta khi làm ác, lại mong trời không biết, khi làm thiện, lại sợ thần linh không hay. Nghiệp ác che đậy văn hoa, thiện quả rõ ràng bày ra cho thiên hạ, xem ra, Bồ Tát có khai nhãn hay không, cũng chẳng khác gì nhau."
Nàng khẽ nhếch môi, đáy mắt lại chẳng hề có chút ý cười, đứng giữa đại điện trống trải, dung nhan tuyệt mỹ mà tái nhợt tựa như lệ quỷ.
Kha Thừa Hưng không thể cất lời.
Ngay sau đó, bàn tay nắm tóc hắn dần siết chặt, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của "Vương Oanh Oanh": "Câu hỏi thứ hai, cái chết của bốn người Lục gia, có phải do phủ Thái sư sai khiến?"
Kha Thừa Hưng muốn há miệng trả lời, nhưng lưỡi cứng đờ, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay nữ tử thô bạo ấn xuống, hắn lại bị nhấn chìm trong nước.
Bên tai dường như vọng lại tiếng thở dài của "Vương Oanh Oanh", nàng nói: "Sao ngươi lại không trả lời?"
Vô số dòng nước lạnh lẽo tràn vào khoang mũi, lồng ngực, Kha Thừa Hưng cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Hắn muốn giãy giụa, muốn kêu la, nhưng âm thanh bị chôn vùi trong chum nước khổng lồ, bị tiếng rùa lật đật, bị tiếng mưa đêm trên núi, bị tiếng chuông chùa xa xăm tầng tầng lớp lớp bao bọc, không tìm thấy một khe hở nào.
"Ào" một tiếng, mặt nước lại bị phá vỡ.
Hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương, thần sắc vẫn bình tĩnh và ôn nhu.
Nước mắt Kha Thừa Hưng tuôn ra.
Hắn khó khăn cử động thân thể, muốn cầu xin đối phương, chỉ cầu đối phương đừng hành hạ mình nữa. Hắn muốn nói, "Vương Oanh Oanh" nếu đã đến vì Lục thị, hắn có thể nói cho nàng biết thêm nhiều chuyện về cái chết của Lục thị, còn có cả phủ Thái sư.
Đúng, còn có phủ Thái sư!
Kẻ khởi xướng tất cả chuyện này chính là người của phủ Thái sư, nàng nên đi tìm bọn họ mới phải!
Hắn vất vả mấp máy môi, "Vương Oanh Oanh" cũng nhìn thấy động tác của hắn.
Nàng có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Kha đại lão gia muốn nói cho ta manh mối mới sao?"
Kha Thừa Hưng chớp chớp mắt, thay cho cái gật đầu. Chỉ cần đối phương buông tha hắn, hắn có thể giúp tố cáo phủ Thái sư!
Hắn mong đợi, hy vọng đối phương kịp thời dừng tay, tha cho hắn. Nhưng ngay sau đó, cảm giác ngạt thở quen thuộc khi bị nhấn nước lại ập đến.
Nữ tử đứng trước chum nước, bàn tay trắng như tuyết nắm tóc hắn, đôi tay thon dài mềm mại ấy lại như có sức mạnh vô song, không thể nào giãy ra được, thô bạo ấn mặt hắn vào trong chum nước.
Nàng mỉm cười nói: "Nhưng ta không muốn nghe."