Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 38: Lòng Có Quỷ

Trước Sau

break

Thời tiết càng lúc càng nóng, ban ngày dài hơn trước.

Cận kề hạ chí, những đóa thược dược trong sân bị nắng gắt thiêu đốt đã lâu, có phần héo úa. Sắc đỏ tàn úa ẩn mình trong tán lá xanh, chẳng còn kiều diễm như thuở ban đầu.

Sáng sớm tinh mơ, trong sân Kha phủ, Tần thị đang mắng nhiếc hạ nhân.

"Lũ hạ nhân trong phủ này làm ăn kiểu gì vậy? Vết nước loang to như thế mà cũng không nhìn thấy? Ta hôm qua mới cho người thay nệm nhung, hôm nay đã thấy vết nước thế này rồi. Không phải ngày thường ta dung túng các ngươi nên người người đều học được cái thói lười biếng sinh hư rồi!"

Kha Thừa Hưng vừa thay y phục bước ra đã nghe thấy tiếng Tần thị quở trách, không khỏi nhíu mày.

Hắn bước ra ngoài, khẽ ho một tiếng, ôn tồn nói: "Sao nàng lại nổi giận nữa rồi? Chỉ là làm bẩn thảm thôi mà, có lẽ đêm qua trời mưa, nha hoàn nào đó vô ý không mang vào."

"Vô ý gì chứ? Vô ý nào mà lênh láng cả vũng nước lớn thế này?" Tần thị chau mày, "Chàng lại đây mà xem, dấu chân rõ ràng thế này, giống như cố tình dẫm lên vậy. Không được, Bình Nhi, mau gọi hết đám nha hoàn trong viện vào đây, từng người mang giày ra đối chiếu, hôm nay ta nhất định phải lôi ra kẻ đáng chết này!"

Kha Thừa Hưng nghe mà nhức đầu, vội vàng kiếm cớ tránh đi.

Ra khỏi phòng, Vạn Phúc bưng chén trà đến cho hắn súc miệng. Kha Thừa Hưng dùng xong, thuận miệng hỏi: "Sao mấy hôm nay không thấy Vạn Toàn đâu?"

"May mà gia còn nhớ đến nó. Mấy hôm trước, biểu ca ở điền trang của nó đến, hai huynh đệ bàn nhau lên núi chơi, ta cũng không tiện quản, để nó đi, chắc mấy hôm nữa mới về."

Kha Thừa Hưng gật đầu: "Nó còn trẻ, đi đây đi đó cũng tốt."

Vạn Phúc vội vàng cười đáp, đi thêm vài bước, Kha Thừa Hưng thở dài: "Không biết sao nữa, mấy hôm nay ta ngủ không ngon, một đêm thức giấc bốn năm lần. Có khi đang ngủ, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, xem giờ mới canh tư."

Vạn Phúc đề nghị: "Hay là tìm đại phu đến xem sao?"

Kha Thừa Hưng nghĩ ngợi một lát, rồi đồng ý. Liền viết thiếp mời một vị đại phu quen biết đến, đại phu bắt mạch khám bệnh, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ kê vài thang thuốc an thần rồi rời đi.

Đại phu đi rồi, thấy Kha Thừa Hưng vẫn còn vẻ u sầu, Vạn Phúc an ủi: "Lão gia đừng lo lắng, chắc là trời nóng bức, người không khỏe. Uống mấy thang thuốc này rồi xem sao."

Kha Thừa Hưng gật đầu, lại ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở về phòng, thấy Tần thị đang ngồi trong phòng hậm hực.

Kha Thừa Hưng mỉm cười tiến lên nắm lấy vai nàng: "Tìm ra kẻ nào để lại dấu chân bùn rồi chứ?"

"Không!" Tần thị hất tay hắn ra, "Chàng nói có lạ không, nha hoàn trong viện đều kiểm tra hết rồi, vậy mà chẳng tìm ra dấu giày nào trùng khớp, thật là gặp ma rồi!"

Kha Thừa Hưng cũng cười: "Không tìm ra thì thôi, chỉ là một tấm thảm, ngày mai mua cái khác là được."

Tần thị cười lạnh: "Nói thì dễ nghe, chàng không phải người quán xuyến việc nhà nên mới nói năng thoải mái như vậy." Nàng ta lải nhải một tràng, miệng lưỡi lại nhanh, xung quanh còn có nha hoàn bà tử hầu hạ, nói đến mức Kha Thừa Hưng mặt đỏ tía tai, nhịn nhục hồi lâu, cuối cùng trốn vào thư phòng.

Vào đến thư phòng, Kha Thừa Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự rất sợ phu nhân này.

Nói ra thì, Tần thị dung mạo cũng coi như xinh đẹp, lại là con nhà tiểu quan lại, xét về điều kiện, nhà họ Kha thật sự là trèo cao. Nhưng có lẽ vì được nuông chiều từ nhỏ, tính nàng có phần ngang ngược, vừa về nhà họ Kha đã nắm quyền quản gia, lại thêm tính tình chua ngoa. Tiền bạc từ cửa hàng vào sổ sách, Kha Thừa Hưng cũng không dám tự ý sử dụng.

Lão phu nhân luôn khuyên hắn tạm thời nhẫn nhịn, đợi sinh hạ hài tử, tính tình Tần thị tự nhiên sẽ dịu dàng hơn. Nhưng mỗi lần đối mặt với người thê tử mới cưới, Kha Thừa Hưng lại cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Mỗi lúc như vậy, Kha Thừa Hưng lại nhớ đến Lục thị.

Tính tình Lục thị hoàn toàn khác với Tần thị, nàng luôn dịu dàng thanh tao, mọi việc đều lấy hắn làm trọng, lại hết mực chu đáo. Dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh, cử chỉ đoan trang, lúc xoay người bước đi, yểu điệu như hoa lê lay động trong gió xuân.

Một người như Lục thị, chẳng nam nhân nào không bị nàng thu hút, nên ở Phong Nhạc lâu, nàng mới…

Kha Thừa Hưng bỗng rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

Vạn Phúc từ ngoài bước vào, bưng đến vài đĩa hoa quả tươi, lại pha thêm một ấm trà đặc. Tần thị không chỉ chua ngoa mà còn quản hắn rất chặt, vừa vào cửa đã ra oai với đám nha hoàn trong viện, dù có ai muốn ve vãn cũng không dám manh động khi thấy nàng.

Thời gian lâu dần, Kha Thừa Hưng không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hắn hỏi Vạn Phúc: "Số tiền thuê nhà trước đây ta bảo ngươi thu hộ đã đủ chưa?"

Vạn Phúc giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cười nói: "Sắp rồi, còn thiếu một chút."

Kha Thừa Hưng "ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mấy hôm nữa, nhân lúc sinh thần nàng ấy qua rồi, ngươi cầm số tiền thuê nhà đó, cùng ta đến Phong Nhạc lâu giải khuây một chút."

Vạn Phúc cười đáp ứng, lại trả lời thêm vài câu hỏi của Kha Thừa Hưng, rồi mới lui ra.

Gần đến trưa, nắng càng gay gắt, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến người ta uể oải buồn ngủ.

Kha Thừa Hưng muốn trốn vào thư phòng một lát để tránh tiếng cằn nhằn của Tần thị, bèn tiện tay cầm đại quyển sách đọc. Ai ngờ đọc được một lúc, lại ngủ quên lúc nào không hay.

Mấy ngày liền không ngủ ngon, giấc này ngủ say, lại còn nằm mơ.

Trong mơ, hắn nằm trên giường, bên cạnh có một thiếu nữ chải tóc kiểu Đọa mã kế đang cúi đầu xuống vén chăn cho hắn. Thiếu nữ ấy mặc áo màu trắng điểm hoa văn vàng nhạt, dáng người thon thả yêu kiều, cúi đầu nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy sau gáy có một nốt ruồi đỏ tươi.

Mỹ nhân kề bên, Kha Thừa Hưng không khỏi động lòng, muốn gần gũi, bèn định ngồi dậy ôm nàng vào lòng. Nào ngờ làm thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ nghe thấy tiếng thiếu nữ từ xa vọng lại, tha thiết gọi hắn: "Lão gia."

Hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lại không biết đã từng nghe thấy ở đâu, đang cố gắng suy nghĩ, bỗng cảm thấy người lạnh toát, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy thiếu nữ đang cúi đầu, từng giọt nước lạnh lẽo theo mái tóc đen nhánh của nàng nhỏ xuống, thấm ướt chăn đệm của hắn.

"Nàng..."

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trắng bệch mà diễm lệ: "Lão gia..."

Kha Thừa Hưng hét lên một tiếng thảm thiết.

Hắn đột ngột mở mắt ra, bên ngoài ánh nắng ấm áp, trong sân hương hoa mẫu đơn ngào ngạt. Kha Thừa Hưng sờ lên mặt, mới phát hiện trán mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi thấp giọng chửi một câu: "Xúi quẩy!"

Ngày đẹp trời thế này, lại tự nhiên mơ thấy Lục thị. Nốt ruồi đỏ tươi sau gáy người thê tử quá cố giờ nhìn không còn vẻ đáng yêu như xưa, trái lại khiến người ta kinh hãi, khiến hắn nhớ đến ngày nàng chết, thi thể được vớt lên dưới ánh mặt trời, nốt ruồi đỏ như máu, chói mắt vô cùng.

Kha Thừa Hưng day day trán, chợt cảm thấy người hơi nóng, cúi đầu nhìn, thấy trên người không biết ai đã đắp cho một tấm chăn mỏng.

Thời tiết nóng nực thế này mà còn đắp chăn, thảo nào khiến hắn toát cả mồ hôi. Kha Thừa Hưng bực bội nói: "Vạn Phúc, Vạn Phúc––"

Hắn gọi hai tiếng, Vạn Phúc không trả lời, bèn đứng dậy, định ra ngoài cửa gọi người. Vừa đi được hai bước, Kha Thừa Hưng đột nhiên khựng lại.

Cửa thư phòng đóng chặt, từ chỗ thư án bên cửa sổ đến cửa ra vào, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hàng dấu chân ướt sũng.

Dấu chân này dính đầy nước, như thể người tới vừa mới từ dưới nước bò lên, đi đến đây, nhỏ giọt thành một hàng nước loang màu sẫm.

Hình dạng nhỏ nhắn, chỉ dài bằng bàn tay.

Đó là dấu chân của một nữ tử.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc