Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 37: Thịnh hội Thanh Liên

Trước Sau

break

Đã tạnh mưa.

Nhân lúc trời nắng, Ngân Tranh đem chăn đệm ẩm ướt ra sân phơi. Dưới mái hiên giăng sợi dây thô, tấm chăn mỏng viền hồng đã cũ được treo lên, phủ một lớp nắng mỏng, tiểu viện cũng thêm vài phần ấm áp.

Đỗ Trường Khanh từ cửa sổ ngoài liếc mắt nhìn, nói: "Ngân Tranh cô nương, cả sân đều bị chăn đệm chiếm hết rồi, ngươi dọn chỗ phơi thuốc đi chứ."

Ngân Tranh vuốt nếp gấp trên góc chăn đáp: "Thuốc ngày nào cũng phơi, đệm này không phơi e rằng sẽ mốc. Vả lại, Đỗ chưởng quầy," nàng liếc Đỗ Trường Khanh, "Ngươi trả lương tháng cho cô nương và A Thành, có trả cho ta đâu, việc phơi thuốc cũng chẳng phải của ta."

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, không thể cãi lại Ngân Tranh, bực bội bỏ đi.

Vào trong tiệm, A Thành đang lau bàn, Lục Đồng đang sắp xếp tủ thuốc.

Nửa tháng nữa là đến tiết Lập Hạ, mấy hôm nay mưa nhiều, người khó chịu vì phấn hoa cũng ít đi, người đến mua trà trị nghẹt mũi cũng ít đi. Đỗ Trường Khanh bận rộn một thời gian, lúc này lại bắt đầu rảnh rỗi, nằm dài trên ghế dựa đọc sách.

Lục Đồng đứng trước tủ thuốc, kéo ngăn kéo ra kiểm tra từng vị thuốc, vừa hỏi Đỗ Trường Khanh: "Đỗ chưởng quầy, gần đây kinh thành có gì náo nhiệt đáng xem không?"

Đỗ Trường Khanh sững người, nghi hoặc nhìn Lục Đồng: "Ngươi hỏi vậy làm gì?"

Lục Đồng không nhìn hắn: "Ta thấy gần đây ít người đến tiệm mua thuốc, cũng hiếm bệnh nhân đến khám, định xin nghỉ hai ngày. Ta và Ngân Tranh mới đến kinh thành, không quen thuộc lắm, nên hỏi ngươi, gần đây có thịnh hội hay chợ phiên gì không, để đi mở mang tầm mắt."

Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh lập tức hứng thú, ngồi thẳng dậy cười nói: "Lục đại phu, ngươi hỏi đúng người rồi. Bản thiếu gia năm xưa ở kinh thành cũng đã dạo chơi khắp nơi, chẳng có chỗ náo nhiệt nào mà không biết. Về thịnh hội hay chợ phiên mà ngươi nói..." Hắn trầm ngâm một lúc, mới mở miệng: "Nói đến gần nhất, chính là Thịnh hội Thanh Liên vào mùng một tháng tư."

Lục Đồng đang kiểm kê thuốc chợt dừng lại: "Thịnh hội Thanh Liên?"

"Ngươi cũng biết đấy," Đỗ Trường Khanh xòe tay, "Mấy ngôi chùa hương khói thịnh vượng, năm nào chẳng tổ chức vài lần hội, nào là hội Quan Âm, nào là hội Địa Tạng, để kiếm chút tiền hương đèn."

"Chùa Vạn Ân náo nhiệt nhất chính là Thịnh hội Thanh Liên vào mùng một tháng tư, nghe nói ngày đó Bồ Tát khai nhãn, ai có tội nặng thì đến phóng sinh tẩy trần nghiệp chướng. Ai có tâm nguyện chưa thành thì đến thắp đèn thành tâm cầu nguyện, Bồ Tát sẽ phù hộ người thiện lương toại nguyện, người làm ác tích ác đức."

"Ta không tin mấy thứ này, nhưng người tin thì nhiều lắm, nhất là mấy người buôn bán. Cứ đến mùng một tháng tư là lại chạy đến chùa Vạn Ân thắp hương cầu phúc."

"Lúc phụ thân ta còn sống, năm nào cũng kéo ta đi, bắt ta thắp hương đầu tiên, nào là cúng dầu, nào là quyên gạo, cầu Bồ Tát phù hộ ta nên người, cuối cùng ta vẫn là kẻ vô dụng, thấy rõ Bồ Tát chẳng đáng tin, chỉ biết lấy tiền không làm việc, chẳng phải thứ tốt lành gì."

Hắn nói chẳng có chút cung kính nào: "Tuy Bồ Tát chẳng ra sao, nhưng Thịnh hội Thanh Liên ngươi vẫn nên đi xem thử, ngày mùng một tháng tư, họ sẽ thắp đèn lớn trên hồ sen. Sau khi pháp hội kết thúc, chùa Vạn Ân còn có nhiều gian hàng bán đồ ăn, tượng Phật, phong cảnh trên núi cũng đẹp, du khách đông đúc, náo nhiệt chẳng kém gì hội chùa đầu năm. Giờ hội chùa đầu năm ngươi không kịp đi, Thịnh hội Thanh Liên vẫn còn có thể chen chúc được."

Đỗ Trường Khanh thấy Lục Đồng nghe chăm chú, hình như rất hứng thú với thịnh hội mà hắn nói, càng thêm hào hứng, tỉ mỉ kể cho Lục Đồng nghe: "Chùa Vạn Ân cũng không nhỏ, có mấy điện thờ các vị Bồ Tát, ta cũng chẳng phân biệt được vị nào ra vị nào. Chỉ biết Đông điện cầu duyên, Tây điện cầu học hành, Nam điện cầu tài lộc, Bắc điện cầu sức khỏe. Ngươi đi thì nhớ tìm hiểu trước, đừng cầu nhầm người, vốn định cầu tài lộc hanh thông, lỡ may lại lạy nhầm bà mụ, thế này con cái đầy đàn, y quán cũng không chứa nổi."

"... Đèn Thanh Liên được đặt trên thuyền pháp để thắp, hồi nhỏ ta từng lén trèo lên thuyền pháp, kết quả rơi xuống, suýt chết đuối. Phụ thân ta đánh cho ba ngày không xuống giường được, nhưng chắc ngươi cũng sẽ không lén trèo lên thuyền pháp đâu."

"... Ngày làm pháp hội còn có nghi thức phóng sinh. Mấy nhà buôn, quan lại mua vài sọt cá chạch, lươn rồi đổ xuống hồ, nghe nói sau khi pháp hội kết thúc, các nhà sư sẽ vớt mấy con cá chạch, lươn đó lên xào ăn, không biết có thật không."

“... Dù sao cũng có lần ta lẻn vào hậu điện chỗ họ thả cá chạch sống, đi vòng qua rừng cây rồi theo con đường nhỏ là tới. Hậu điện chẳng có ai, chum nước to thật đấy, ta vớt con béo nhất nướng lên ăn, hơi tanh, chắc tại không có muối.” Hắn chìm vào hồi ức tươi đẹp, vẻ mặt như say sưa.

A Thành nhịn không được ngắt lời: “Chưởng quầy, biết đâu là do người bất kính với Bồ Tát, lại còn ăn cá chạch người ta phóng sinh, nên Bồ Tát mới không phù hộ người làm nên chuyện.”

“Nói bậy!” Đỗ Trường Khanh mắng: “Ta ăn hai con cá chạch thì sao? Ăn xong ta còn vái Bồ Tát một cái, chuyện cũng coi như xong rồi, sao cứ lôi ra nói mãi? Bồ Tát nào nhỏ nhen thế?”

A Thành đành ngậm miệng.

Đỗ Trường Khanh kể lể tỉ mỉ, Ngân Tranh ra ngoài một chuyến, lúc quay về Đỗ Trường Khanh vẫn chưa nói xong, bèn đợi thêm nửa canh giờ.

Mãi đến khi Đỗ Trường Khanh nói khô cả họng, hết chuyện để kể, lúc này mới nói: “Tóm lại, người từ nơi khác đến Thịnh Kinh, ít nhiều gì cũng phải đi xem hội Thanh Liên. Hôm nay nghe ta nói nhiều như vậy, chắc ngươi cũng thấy động lòng rồi. Ta thấy, mùng một tháng tư ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi đi xem thử, nhưng đường lên núi xa, tốt nhất đi trước nửa ngày. Khi về nhớ mua giúp ta ít ô mai mơ chùa Vạn Ân...”

Lục Đồng mỉm cười đáp ứng, thu dọn tủ thuốc xong, cùng Ngân Tranh ra ngoài tiệm.

Vừa vào phòng, Ngân Tranh đã ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Cô nương, bên Khoái Hoạt lâu gửi thư tới, nói sáng nay Vạn Phúc đã đến Khoái Hoạt lâu, chỉ nhắn lại một câu, ông ta đồng ý với điều cô nương nói.”

Lục Đồng khẽ “ừ” một tiếng.

Vạn Phúc đồng ý giúp nàng cũng không bất ngờ, Kha Thừa Hưng chỉ là một chủ tử, còn Vạn Toàn lại mang dòng máu của Vạn Phúc. Bên nào nặng bên nào nhẹ, rõ như ban ngày.

Huống hồ với đầu óc của Vạn Phúc, ông ta sớm nên nghĩ đến năm xưa Kha Thừa Hưng có thể diệt khẩu Lục Nhu cùng những kẻ biết chuyện khác, thì chưa chắc đã không diệt khẩu nhà ông ta.

Con người luôn ích kỷ, xu cát tị hung là bản năng của người thường.

Ngân Tranh hỏi: “Giờ Vạn Phúc đã đồng ý giúp cô nương, mọi việc cũng dễ dàng hơn. Cô nương định làm gì tiếp theo?”

Lục Đồng không nói, đi đến bên chiếc hòm thuốc dưới chân bàn rồi ngồi xuống, mở nắp hòm, lấy ra một túi vải.

“Mùng một tháng tư, là Thịnh hội Thanh Liên chùa Vạn Ân.”

Nàng lấy đồ trong túi ra, nắm chặt trong tay.

“Hội Thanh Liên, Bồ Tát khai nhãn.”

Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, từng chữ từng chữ nói: “Ngày tốt như vậy, kẻ cùng hung cực ác, phải chịu báo ứng mới đúng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc