Kha phủ mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt.
Vài ngày nữa chính là sinh thần của Kha đại thiếu phu nhân, Tần thị. Không giống như Lục thị trước kia xuất thân thấp kém, phụ thân của Tần thị là Hiệu thư lang của Mật thư tỉnh đương triều.
Tuy chức quan của Tần phụ không cao, nhưng dù sao cũng hơn người thường một bậc. Đối với nhà buôn như Kha gia, có thể kết thân với gia đình như vậy, quả thực là nhặt được bảo bối.
Vì vậy, cả trên dưới Kha gia đều hết sức lấy lòng vị đại thiếu phu nhân mới này. Tiệc sinh thần của nàng, nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.
Vạn ma ma bận rộn cả ngày sắp xếp nguyên liệu làm đồ ngọt dùng trong ngày tiệc, Vạn Phúc thì bận rộn giao phó đồ dùng và chuẩn bị chu toàn danh sách khách mời của Kha lão gia. Hai người bận bịu xong xuôi trở về phòng đã là đêm khuya.
Vạn Phúc gọi Vạn Toàn rót cho mình chén nước, gọi hai tiếng không thấy trả lời, Vạn ma ma từ phòng ngủ đi ra: "Toàn nhi không có trong phòng."
Lông mày Vạn Phúc nhíu lại, mắng: "Muộn thế này rồi, lại chạy đi chơi bời lêu lổng!"
"Nói không chừng là có việc bận." Vạn ma ma bênh vực nhi tử, "Nó cũng không phải trẻ con, ông đừng có lúc nào cũng quản nó."
"Tên hỗn trướng này bị bà chiều hư rồi!" Vạn Phúc có chút tức giận, nói một câu "Từ mẫu sinh bại nhi", rồi tự mình cởi áo lên giường, ngủ trước.
Đợi ngủ một đêm, tỉnh dậy đã là giờ Mão. Vạn ma ma dìu nữ nhi út dậy đi tiểu đêm, mắt nhắm mắt mở nhìn sang phòng bên cạnh, giường của Vạn Toàn trống không, không thấy bóng dáng đâu.
Thế mà cả đêm không về.
Trong lòng Vạn ma ma có chút bất an, đợi đến khi Vạn Phúc tỉnh dậy, không nhịn được nói với ông chuyện này. Vạn Phúc tức giận nói: "Nhất định là ngủ lại trên giường cô nương nào ở lầu xanh rồi, nó bây giờ càng ngày càng học đòi phóng đãng, đợi nó về xem ta có đánh chết cái thứ hạ lưu dâm đãng này không!"
Lại đợi thêm nửa canh giờ, nha hoàn, người hầu trong phủ đều dần dần dậy làm việc, Vạn Toàn vẫn không thấy về. Đúng lúc đó, người gác cổng quen thuộc đi tới, nhét cho Vạn Phúc một bức thư, nói: "Sáng nay có người đưa cho ta, bảo ta đưa cho Phúc bá."
Vạn Phúc nhận lấy bức thư, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Ông vội vã trở về phòng, mở bức thư ra, Vạn ma ma tò mò, vừa chải tóc cho nữ nhi ngồi trước gương vừa hỏi: "Ai đưa thư vậy?"
Bà hỏi một câu, nửa ngày không nghe thấy Vạn Phúc trả lời, bèn ngẩng đầu nhìn, liền thấy sắc mặt Vạn Phúc trắng bệch, môi hơi run rẩy, giống như bị người ta chém một đao.
Vạn ma ma giật mình: "Sao vậy?"
Vạn Phúc không nói một lời, vội vàng vào phòng trong, lật tung hòm xiểng trong phòng. Hòm xiểng cất dưới đáy tủ quần áo, bên trong để quần áo dày mùa đông, ngày thường ít khi động đến. Giờ hòm xiểng bị mở ra, quần áo bên trong bị xới tung lên, dưới đáy trống rỗng.
Vạn ma ma đuổi theo vào phòng thấy vậy, hỏi: "Ông đang làm gì đấy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Vạn Phúc lục lọi dưới đáy hòm xiểng hai lần, sắc mặt càng thêm trắng bệch, run rẩy môi tức giận nói: "Nghiệt tử... Nghiệt tử!"
Vạn ma ma không hiểu gì cả: "Ông nói rõ ra xem nào!"
Vạn Phúc giận dữ quát: “Đồ nghiệt tử nhà ngươi dạy dỗ ra, đêm qua lén lấy hai ngàn lượng bạc ta thu hộ lão gia đi đánh bạc ở Khoái Hoạt lâu, thua sạch không nói, còn nợ thêm ba ngàn lượng nữa. Bọn họ nói không trả đủ bạc thì không thả người, đã viết thư tới đòi tiền đây này!”
Vạn ma ma nghe xong sự tình, như sét đánh ngang tai. Một mặt trách mắng đứa con bất hiếu gây ra chuyện tày trời này, một mặt mắng Khoái Hoạt lâu là cái nơi ăn thịt người không nhả xương, lại than khóc số mình long đong, cuối cùng, Vạn ma ma cuống cuồng nhìn Vạn Phúc: “Đương gia, mau nghĩ cách đi, nhi tử không thể cứ ở mãi chỗ đó được!”
Vạn Phúc vốn đã tức đến mặt mày tái mét, lại nghe Vạn ma ma khóc lóc om sòm, càng thêm nổi trận lôi đình. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho nhi tử, ông ta cả thảy có một trai một gái, nhi tử tuy bất tài, dù sao cũng là máu mủ của mình.
Chỉ là số bạc nợ hiện giờ quá nhiều, tuy là tiểu đồng thân cận của Kha lão gia, nhưng Kha gia mỗi tháng chỉ trả một lượng bạc. Trước kia còn có thể kiếm chác thêm chút đỉnh, từ khi Tần thị vào cửa, bọn người làm như họ chẳng còn được chút lợi lộc nào.
Đừng nói ba ngàn lượng, dù có bán hết gia sản cũng không gom đủ một ngàn lượng.
Huống hồ, Vạn Toàn còn lấy mất hai ngàn lượng của Kha lão gia nữa…
Tiếng khóc của thê tử và nữ nhi trong nhà khiến Vạn Phúc đau đầu, ông ta nghiến răng: "Bọn họ bảo ta đến Khoái Hoạt lâu đón người, ta đi cầu xin họ xem có thể trì hoãn thêm chút thời gian không."
Vạn ma ma liên tục gật đầu.
Vạn Phúc đi được hai bước, lại quay đầu dặn dò: "Đừng khóc nữa! Chuyện nghiệt tử kia dùng tiền thuê đất của Đại gia, tạm thời vẫn chưa bị phát hiện, đừng để lộ ra ngoài, tìm cách che giấu đi. Nếu không, có chuyện gì xảy ra, ta cũng không cứu được nó đâu!"
…
Vạn Phúc tìm một cái cớ, nói là ra ngoài mua giấy cho Kha Thừa Hưng dùng trong tiệm, xin Kha Thừa Hưng nghỉ nửa ngày.
Được Kha Thừa Hưng đồng ý, Vạn Phúc vội vã ra khỏi cửa. Trong lòng rối bời, vừa lo lắng vừa tức giận, một mạch chạy thẳng đến Khoái Hoạt lâu. Đến cổng Khoái Hoạt lâu, có một tiểu nhị chặn ông ta lại, nói chủ nhân đang ở quán trà bên cạnh chờ gặp.
Vạn Phúc liền đến quán trà mà tiểu nhị chỉ.
Quán trà tên là Trúc Lý Quán, nằm ở cuối đường Thanh Hà. Tuy ở giữa phố xá nhộn nhịp, nhưng lại được bố trí yên tĩnh, riêng biệt một khu trúc lâm. Quán trà nằm trong rừng trúc, thanh u tĩnh lặng, bàn ghế đều làm bằng trúc tía. Nhìn ra từ cửa sổ chạm trổ, trong sân gió mát hiu hiu, trúc tùng xanh ngắt.
Vạn Phúc bước vào, thấy căn phòng trang nhã rất rộng rãi, phía bên trái gần cửa sổ có một chiếc bàn. Trên bàn bày một bình trà sen, hai chén sứ xanh có nắp, đĩa trà bằng gỗ sơn đỏ vẽ hoa mai vàng đựng bánh đậu xanh ngọc bích, màu sắc phối hợp vừa vặn.
Hình như đang cố tình chờ ông ta đến.
Trong phòng không thấy người khác, Vạn Toàn cũng không có ở đây.
Vạn Phúc ngồi xuống trước bàn, vừa ngồi yên, liền nghe thấy giọng một nữ tử: “Vạn lão gia đã đến.”
Trong lòng vốn đang căng thẳng, nghe vậy giật mình, theo bản năng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. Mới phát hiện ra bên phải căn phòng, sau tấm rèm trúc xanh buông xuống, mơ hồ có bóng người.
Sau tấm rèm có người đang ngồi.
Hoảng hốt một lúc, ông ta dần dần bình tĩnh lại, nói: “Không dám nhận xưng hô lão gia, tiểu thư là…”
"Lệnh lang nợ ta ba ngàn lượng bạc chưa trả, bất đắc dĩ, ta phải tìm đến Vạn lão gia để thương lượng." Người kia chậm rãi nói.
Lòng Vạn Phúc thắt lại.
Ông ta nghe tiếng người sau tấm rèm sa mỏng thật kỳ dị, mơ hồ là giọng nữ, nhưng không biết vì tiếng vọng trong căn phòng tao nhã này, hay vì lý do nào khác, mà giọng nói nghe khàn khàn, như tiếng mài cát, nhất thời không đoán ra được tuổi tác.
Ông ta nhìn trái nhìn phải dò xét, thử hỏi: "Xin hỏi Vạn Toàn hiện giờ..."
"Vạn lão gia yên tâm, hắn rất khỏe." Giọng nói bên kia bình tĩnh, "Lệnh lang hiện đang ở một nơi an toàn, đang đợi Vạn lão gia mang tiền đến chuộc."
Lòng Vạn Phúc thoáng an tâm, do dự một lát, cười làm lành: "Tiểu thư thiện tâm, tha cho đứa con bất hiếu của tiểu nhân đùa nghịch. Gia cảnh tiểu nhân nghèo khó, nhất thời không xoay ra được ba ngàn lượng bạc, không biết có thể cho tiểu nhân khất nợ, trước tiên đón đứa con bất hiếu kia về, đợi gom đủ bạc, sẽ mang đến cho tiểu thư được không?"
Nghe vậy, trong phòng im phăng phắc.
Lòng Vạn Phúc đang rối bời, nghe thấy người sau tấm rèm trúc mở miệng, nàng nói: "Vạn lão gia nghĩ hay lắm, chẳng lẽ định đón người về trước, rồi kiếm cớ mượn oai Kha gia để quỵt ba ngàn lượng bạc kia sao?"
Sắc mặt Vạn Phúc sa sầm, quả thực ông ta đã nghĩ như vậy. Kha gua tuy không phải quan gia, nhưng hiện tại nhờ có chút quan hệ với phủ Thái sư, nói ra cũng đủ dọa người.
Đến lúc đó, món nợ này, nói không chừng có thể quỵt được.
Chưa kịp để ông ta lên tiếng, người sau rèm lại cười, tiếng cười như mang theo chút mỉa mai: "Chưa nói đến việc lão gia có quỵt được ba ngàn lượng nợ hay không, cho dù quỵt được, hai ngàn lượng bạc riêng mà lệnh lang tham ô, nếu bị Kha đại lão gia phát hiện, e là khó tránh khỏi tội chết."
Vạn Phúc lập tức biến sắc.
Từ khi Tần thị vào cửa, Kha Thừa Hưng chỉ có bấy nhiêu bạc riêng, nếu bị Kha Thừa Hưng phát hiện, Vạn Toàn làm sao thoát tội?
Nhưng mà... nữ tử này sao biết Vạn Toàn dám lấy bạc riêng của Đại gia?
Có thứ gì đó lướt nhanh qua đầu, chưa kịp để ông ta nắm bắt, Vạn Phúc lại nghe thấy đối phương lên tiếng.
Nàng nói: "Vạn lão gia, chuyện phiếm ta nói sau, ta muốn hỏi lão gia vài câu, nếu lão gia trả lời tốt, ta sẽ xé giấy nợ ngay trước mặt lão gia. Món nợ giữa ta và lệnh lang sẽ coi như xóa bỏ."
Nghe vậy, mắt Vạn Phúc sáng lên, không kịp suy nghĩ điều khác thường vừa rồi, vội vàng nói: "Mời tiểu thư hỏi."
Bóng người trong rèm nhấc lên, bưng chén trà lên uống một ngụm, tay áo phất qua mặt bàn, phát ra tiếng sột soạt, khiến lòng người bồn chồn.
Trong không gian tĩnh mịch, nữ tử lên tiếng.
Nàng hỏi: "Đại nãi nãi trước đây của Kha gia, Lục thị, là do Đại gia nhà các người giết hại phải không?"