Hai ngày sau, đúng vào dịp hội Đào Hoa hàng năm của Thịnh Kinh.
Giữa cầu Lạc Nguyệt, thuyền bè qua lại như thoi đưa. Dọc hai bên bờ sông, liễu rủ như khói sương. Men theo bờ sông đi khoảng sáu bảy dặm, sẽ thấy một hồ nước trong xanh, giữa hồ có một thủy đình. Xung quanh thủy đình neo đậu dăm ba chiếc thuyền con, hóa ra là nơi tụ hội của những tao nhân mặc khách đến thưởng lãm hội Đào Hoa.
Nơi đây u tĩnh, bốn bề là nước, ngẩng đầu đã thấy cảnh sắc nhộn nhịp ven sông, xa xa là những rặng đào nở rộ. Bởi vậy các tao nhân mặc khách rất thích nơi này, năm nào hội Đào Hoa cũng đến thủy đình thưởng ngoạn, rồi cùng nhau xướng họa thành vài tập thơ tuyển chọn.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Các nho sĩ đang thao lược văn chương, hứng thơ dạt dào, thì lại một chiếc thuyền con cập bến thủy đình. Từ trên thuyền bước xuống một người, đầu đội khăn xếp, mình mặc trường sam màu hạt dẻ mới tinh, trông thần thái rạng rỡ, phong độ khác thường.
Hóa ra là Hồ viên ngoại.
Mọi người trong thủy đình thấy Hồ viên ngoại, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó kinh ngạc reo lên: “Hồ viên ngoại, hôm nay sao ngài lại đến hội Đào Hoa?”
Hồ viên ngoại bĩu môi: “Sao ta lại không đến được?”
“Không phải ngài bị chứng viêm mũi theo mùa, hễ thấy hoa liễu bay là sổ mũi không ngừng sao?” Lại một người thắc mắc: “Mấy năm trước, mùa xuân ngài có ra khỏi cửa đâu, sao năm nay lại đến đây? Dọc đường hoa liễu bay nhiều lắm đấy.”
Có người nhìn ông ta chằm chằm, ngạc nhiên nói: “Lại còn không thấy ngài lấy khăn tay che mũi nữa, Hồ lão gia, ngài đây là…”
Hồ viên ngoại thong thả bước đến bàn trong thủy đình, ung dung ngồi xuống, khẽ nâng cánh tay lên, chờ mọi người đều nhìn về phía mình, mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay lão phu không chỉ đến hội Đào Hoa, mà còn dạo mấy vòng ven sông, trước khi lên thuyền còn mua một bát vịt hầm rượu ở dưới cầu Lạc Nguyệt nữa. Còn khăn tay ư,” ông ta cố nén vẻ đắc ý, mỉm cười nhạt, “Chứng viêm mũi của lão phu đã khỏi, tự nhiên không cần dùng khăn tay nữa.”
“Hồ lão gia đừng có gạt người chứ?” Chưa đợi ông ta nói hết, đã có người cùng bàn nghi ngờ, “Bệnh viêm mũi vốn khó chữa, biết bao bằng hữu của chúng ta đang vì bệnh này mà không thể đến hội Đào Hoa, lỡ mất cuộc vui. Ngài làm sao mà khỏi được?”
Nghe vậy, Hồ viên ngoại hừ một tiếng: “Ta lừa các ngươi làm gì? Đối với ta chẳng có lợi lộc gì. Không tin, các ngươi cứ đến Nhân Tâm y quán ở Tây Nhai, mua dược trà trị viêm mũi về, uống hai gói là biết ta có lừa người hay không.”
Ông ta tiện tay cầm lấy tập thơ trong tay mọi người: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên lão phu được thoải mái ngắm hoa liễu. Ta thấy hội thơ hôm nay, nên lấy hoa liễu làm đề tài thì hơn!”
…
Cảnh náo nhiệt của hội thơ “Liễu Ngân” thì Lục Đồng không có duyên được chứng kiến.
Đông gia của Nhân Tâm y quán, Đỗ Trường Khanh, trước kia khi còn là công tử bột thì suốt ngày đá gà chọi chim, ngắm hoa thưởng nguyệt, nay đã hoàn lương, những thú vui phong lưu ngày trước đều bỏ hết. Ngày hội Đào Hoa,hắn ta trốn trong tiệm xem sổ sách cả ngày.
Mặc dù sổ sách chẳng có gì hay ho để xem.
Nhưng cho dù hắn có nhã hứng, thì Lục Đồng cũng không có thời gian rảnh rỗi. Mấy ngày nay, nàng luôn bận rộn làm dược trà.
Nguyên liệu làm dược trà trị viêm mũi không đắt đỏ, nên Đỗ Trường Khanh rất hào phóng, cứ để Lục Đồng toàn quyền quyết định. Ngược lại, Ngân Tranh luôn lo lắng, hỏi Lục Đồng: “Cô nương, chúng ta làm dược trà nhiều như vậy, đến giờ vẫn chưa bán được một lọ nào, hay là dừng lại trước đã?”
“Không cần.” Lục Đồng đáp: “Sẽ có người mua thôi.”
“Nhưng mà…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có tiếng người vang lên: “Xin hỏi, quý y quán có bán dược trà trị viêm mũi không?”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa y quán, đứng la liệt một nhóm người, ước chừng năm sáu người, đều ăn vận khăn xếp trường sam, giống như các nho sĩ. Nhóm người này vừa nhìn thấy mặt Lục Đồng, liền sững sờ, dường như không ngờ đại phu tọa quán lại là một cô nương trẻ trung xinh đẹp.
Đỗ Trường Khanh ném sổ sách trong tay xuống, nhiệt tình ra đón: “Các vị muốn mua dược trà trị viêm mũi? Có có có, cả Thịnh Kinh này, chỉ có Nhân Tâm y quán chúng ta mới có loại dược trà này.”
Người nho sĩ trẻ tuổi dẫn đầu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, đỏ mặt nói: “Là Hồ viên ngoại bảo chúng ta, ở đây có dược trà trị chứng viêm mũi, sổ mũi…”
Lục Đồng đưa tay lấy ra mấy lọ dược trà từ trong tủ, đặt trước mặt bọn họ, nói: “Muốn mua “Xuân Thủy Sinh” không, bốn lượng bạc một lọ.”
“Xuân Thủy Sinh?” Vị nho sĩ không hiểu.
Lục Đồng mỉm cười: “‘Liễu bay rụng hết Xuân Thủy Sinh’, bệnh viêm mũi thường xuất hiện khi hoa liễu bay, phải gần đến mùa hè mới khỏi. Dược trà này có màu xanh biếc, mùi thơm thoang thoảng, tựa như nước mùa xuân. Uống trà này, thì nỗi khổ vì hoa liễu sẽ tự khắc tiêu tan, nên gọi là “Xuân Thủy Sinh”.
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh ngẩn người, nhóm nho sĩ kia lại vui mừng. Có người nói: “Tao nhã, tao nhã! Dược trà này lại có cái tên tao nhã như vậy, dù không có hiệu quả gì, ta cũng muốn thử một lần. Cô nương,” hắn cười nói: “Ta lấy hai lọ!”
“Ta cũng lấy hai lọ!”
“Tổ phụ ta bị viêm mũi nhiều năm, lại thích làm thơ, không mua hai lọ biếu người thì thật là bất kính! Cho ta hai lọ nữa!”
Trước cửa Nhân Tâm y quán nhất thời trở nên náo nhiệt.
Bàn trà gỗ lim trên kê đầy những hũ dược trà bỗng chốc trống trơn. A Thành khó khăn lắm mới thò được cái đầu ra khỏi đám đông: "Các vị công tử từ từ đã, tiểu nhân sẽ đi lấy thêm, đừng chen lấn, đừng chen lấn nữa mà..."
……
Trái ngược với cảnh náo nhiệt khác thường bên Nhân Tâm y quán, tại Hạnh Lâm Đường cách đó không xa, Bạch Thủ Nghĩa đang thong thả tưới nước cho chậu quân tử lan mới mua được.
Hương lan thanh khiết, tao nhã tựa quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng thưởng ngoạn một lát, chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi Chu Tế đang đứng ở quầy thuốc: "Đúng rồi, lão Chu, dạo này Nhân Tâm y quán thế nào rồi?"
"Chẳng ra sao cả." Chu Tế cười khẩy: "Đỗ Trường Khanh rước một cô nương trẻ tuổi về làm đại phu tọa quán, ai mà tin được chứ? Đúng là tự mình đập nát bảng hiệu. Nghe nói từ khi nữ nhân kia đến, Nhân Tâm y quán đến cả người mua thuốc cũng chẳng còn. E là không bao lâu nữa, cửa hàng thật sự phải đóng cửa."
Nghe vậy, Bạch Thủ Nghĩa hả hê trong lòng, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo nở nụ cười, nhưng miệng vẫn giả bộ nói: "Vị Đỗ đại thiếu gia này, đúng là bị phụ thân hắn ngày xưa chiều hư rồi. Đã đến tuổi cập quan mà vẫn chẳng nên trò trống gì, tay không xách được, vai không vác được. Ngươi xem, một y quán tốt như vậy, thế mà lại bị hắn phá hỏng đến nông nỗi này, thật đáng tiếc."
Ông ta giả vờ thở dài, một tay mân mê lá phong lan, nói: "Nếu không được, ta, với tư cách hàng xóm láng giềng, sẽ ra tay nghĩa hiệp, mua lại y quán ấy vậy. Lát nữa ngươi cứ hỏi lại hắn chuyện bán y quán, nhưng giá cả bây giờ thì không thể nào bằng nửa năm trước được..."
Đang nói, bỗng nghe thấy tiếng tiểu nhị hô lớn từ ngoài cửa: "Chưởng quầy, Nhân Tâm y quán... Nhân Tâm y quán..."
Bạch Thủ Nghĩa ngẩng đầu: "Nhân Tâm y quán làm sao?"
"Trước cửa Nhân Tâm y quán, có rất nhiều người!"
"Rất nhiều người?" Bạch Thủ Nghĩa ngẩn ra, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nữ nhân đó chữa chết người, giờ người ta đến gây sự?"
Nữ đại phu trẻ tuổi, tự cho mình y thuật cao minh, kỳ thực chỉ là mèo mù vớ cá rán, chữa chết người cũng là chuyện thường. Đỗ Trường Khanh tự cho mình là sáng tạo, kỳ thực lại tự đào mồ chôn mình, giờ thì hay rồi, rắc rối đến tận cửa.
Bạch Thủ Nghĩa đang nghĩ như vậy, còn chưa kịp cười lên, thì nghe tiểu nhị ấp úng nói: "Không phải, nghe nói họ đến Nhân Tâm y quán mua dược trà."
"Choang!" một tiếng.
Nước tưới hoa đổ lênh láng.
Bạch Thủ Nghĩa lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
---
Hồ viên ngoại: Bắt đầu bán hàng.