"Ngươi muốn làm đại phu tọa quán?” Đỗ Trường Khanh trừng lớn mắt, “Lục cô nương, ngươi đang nói đùa đấy à?”
Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn.
Đỗ Trường Khanh uống một ngụm trà, trấn tĩnh một hồi mới mở miệng: “Lục cô nương, đại phu tọa quán không phải chuyện đùa. Ngươi đã tìm hiểu rồi thì cũng nên biết, đại phu tọa quán phần lớn đều là bậc nam tử lớn tuổi. Ngươi, một cô nương trẻ tuổi...”
Lục Đồng nâng chén trà lên, nhìn những vụn trà chìm nổi trong chén.
Xưa nay, thầy thuốc càng già càng được trọng vọng, đại phu trẻ tuổi thường bị nghi ngờ y thuật non kém, phải chờ đợi rèn luyện, đến khi tóc bạc phơ mới dần dần tích lũy được danh tiếng.
Thấy Lục Đồng không nói, Đỗ Trường Khanh lại khuyên nhủ: “Lục cô nương, tại hạ từ nhỏ sống ở Thịnh Kinh, nói một câu quá phận, cô nương xinh đẹp như ngươi không nên chịu khổ cực, huống chi là xuất đầu lộ diện. Gia đình ngươi thấy sẽ đau lòng lắm.”
Nghe thấy chữ “gia đình”, ánh mắt Lục Đồng khẽ động.
Đỗ Trường Khanh không nhận ra thần sắc của nàng, vẫn tiếp tục nói: “Ngươi cứ đưa dược trà cho ta, ta trả ngươi bạc, coi như ký gửi, được không?”
Lục Đồng: “Nhân Tâm Y Quán là y quán, không phải dược phô (hiệu thuốc).”
“Cũng gần như dược phô thôi.”
Lục Đồng đặt chén trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh: “Đỗ công tử, có phải ngươi nghi ngờ ta không có bản lĩnh hành y, cũng sợ ta gây rắc rối cho y quán của ngươi, không thể nào vãn hồi được?”
Tựa hồ bị chọc trúng tâm tư, Đỗ Trường Khanh khựng lại.
“Nếu ngươi không tin ta, cứ đến y quán tìm bệnh chứng để khảo nghiệm ta.” Lục Đồng nói: “Thịnh Kinh không chỉ có một y quán, Đỗ công tử không muốn làm việc này thì thôi vậy.” Nàng nhẹ nhàng buông một câu, rồi đứng dậy, không muốn nói thêm với Đỗ Trường Khanh nữa.
“Khoan đã—”
Đỗ Trường Khanh lớn tiếng gọi.
Lục Đồng quay người nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Đồng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi chịu thua, chỉ nói: “Lục đại phu, cô nương chí hướng cao khiết, một lòng cứu người giúp đời như ngươi, Đỗ mỗ đây là lần đầu gặp được.”
"Ta nói trước,” Hắn nói bằng giọng khó chịu, “Ngươi tự mình tọa quán, người khác có tin hay không ta không quản.”
“Chuyện đó không cần Đỗ công tử bận tâm,” Lục Đồng gật đầu với hắn, "Ta sẽ tự lo liệu.”
Đã bàn bạc xong, mọi việc tiếp theo dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Trường Khanh phải về trước tìm chỗ ở cho Lục Đồng, Lục Đồng cũng định về khách điếm thu dọn hành lý. Đỗ Trường Khanh trả tiền trà, ba người sóng vai đi về phía Lai Nghi khách điếm.
Trên phố dài phồn hoa, xe ngựa qua lại không dứt, đi thêm vài chục bước nữa là đến một tiệm châu báu tên Bảo Hương Lâu. Nữ tử thường đến đây chọn mua trang sức.
Lục Đồng cùng Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh vừa đến dưới Bảo Hương Lâu, phía trước bỗng vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn. Lục Đồng ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe ngựa hung hăng lao tới.
Người đánh xe không hề tránh đường, con ngựa suýt chút nữa đâm vào Ngân Tranh, Lục Đồng nhanh tay kéo Ngân Tranh một cái mới giúp nàng thoát nạn. Ngân Tranh còn chưa kịp lên tiếng, người đánh xe đã quát lớn: “Bọn dân đen ở đâu ra, không có mắt à?”
Ngân Tranh thấy ấm ức, định cãi lại đôi câu, thì bị Đỗ Trường Khanh bên cạnh kéo tay, nhỏ giọng nói: "Đừng mắng, đó là xe ngựa của phủ Thái sư."
Lục Đồng nghe vậy, trong lòng khẽ động, quay sang hỏi Đỗ Trường Khanh: "Ngươi nói phủ Thái sư, là phủ của Thích Thái sư sao?"
Đỗ Trường Khanh có vẻ ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết uy danh của phủ Thái sư?"
Lục Đồng không nói gì, vẻ mặt có chút trầm xuống.
Bên kia, rèm xe được vén lên, có người bước xuống.
Là một vị tiểu thư đội nón che mặt, y phục màu khói sương, váy lụa thêu hoa hợp hoan càng tôn lên dáng vẻ yểu điệu. Nàng được thị nữ dìu xuống xe, để lộ đôi hài thêu hoa ngọc lan tinh xảo.
Nàng bước đi rất cẩn thận, dù không nhìn thấy mặt, cũng khiến người ta cảm thấy phong tư tuyệt trần.
Vị tiểu thư như châu như ngọc này, bên cạnh lại có hộ vệ cao lớn, hung dữ, lớn tiếng quát tháo xua đuổi bách tính xung quanh, mở đường cho kiệu tiến vào Bảo Hương Lâu.
Đỗ Trường Khanh khẽ hừ một tiếng: "Bọn quyền quý này..." rồi không dám nói tiếp.
Lục Đồng đang nhìn vị tiểu thư nhà Thái sư, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng. Chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, thì từ cuối đường, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa đuổi bắt hỗn loạn, kèm theo tiếng la hét, quát tháo.
"Tránh ra! Quan binh bắt người!"
"Giết người rồi--"
"Cút xa ra!"
Ven đường, hàng quán trà nước bị lật đổ, binh mã chạy ngang dọc trên phố. Lục Đồng thầm nghĩ chẳng lành, theo bản năng rút trâm cài tóc nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm lấy tay Ngân Tranh định lui vào cửa hàng bên cạnh, thì thấy trước mắt đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh, một bóng người lướt đến, kèm theo mùi máu tanh nồng nặc.
Người nọ không nhìn Lục Đồng, cứ thế lao thẳng về phía tiểu thư phủ Thái sư. Đang lúc sắp bắt được vị thiên kim tiểu thư sợ hãi đến mặt mày tái mét, thì hộ vệ bên cạnh nàng ta đột nhiên liếc nhìn Lục Đồng, ngay sau đó, Lục Đồng cảm thấy cánh tay mình bị nắm chặt, thân thể bị đẩy mạnh về phía trước, đẩy đến trước mặt người áo đen.
"Cô nương--" Ngân Tranh kinh hô.
Xung quanh dường như yên tĩnh lại trong giây lát.
Tên hộ vệ thấy đã có người làm vật thế mạng, không chút do dự liền dẫn tiểu thư nhà mình lui vào Bảo Hương Lâu. Lục Đồng cảm thấy cổ mình bị mũi dao kề sát, có người kẹp chặt vai mình, định chạy về phía bên kia đường.
Nhưng ý định đó đã thất bại.
Phía bên kia đường, đã có một toán người ngựa ập đến, bao vây người nọ và Lục Đồng ở giữa.
Người này đã lâm vào đường cùng, không còn lối thoát.
Lục Đồng bị hắn nắm chặt, hơi nghiêng đầu, lờ mờ nhìn thấy mặt hắn.
Là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặt đầy máu, vẻ mặt dữ tợn và hoảng loạn. Lục Đồng cảm thấy bàn tay cầm dao của hắn khẽ run, giọng nói cũng run rẩy, mang theo sự điên cuồng của kẻ cùng đường, hét lên với quan binh phía trước: "Tránh ra! Nếu không ta giết nàng ta!"
Quan binh dẫn đầu là một nam nhân mặc quan phục, giày đen, gò má cao, ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống nói: "Tội nhân Lữ Đại Sơn, đừng giãy chết nữa, mau chóng thúc thủ chịu trói!"
Gã hán tử tên Lữ Đại Sơn nghe vậy, "phì" một tiếng, vẻ mặt nửa khóc nửa cười, gào lên: “Tội nhân nào? Ai con mẹ nó là tội nhân, Quân Mã Giám giám thủ tự đạo (kẻ giữ của lại lấy trộm của), lại đổ vấy cho ta gánh tội thay, nằm mơ!” Hắn siết chặt bàn tay đang kề cổ Lục Đồng, “Bớt con mẹ nó nói nhảm, mau tránh ra, nếu không lão tử bây giờ liền chém chết nàng ta!”
Đầu lĩnh quan binh nheo mắt, không nói gì.
Bá tánh xung quanh đều đã tản ra xa. Lục Đồng trừng mắt nhìn tên lính mang ống tên sau lưng đối diện đang từ từ rút mũi tên dài, đặt lên dây cung, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Lữ Đại Sơn cũng nhận ra biến cố này, hắn càng thêm căng thẳng, mũi dao kề vào cổ Lục Đồng lại ấn mạnh xuống, một tia máu tươi theo cần cổ trắng ngần của nàng chậm rãi chảy xuống.
Ngân Tranh hoảng hốt: “Cô nương!”
“Vô dụng thôi.” Đỗ Trường Khanh giữ chặt Ngân Tranh đang định lao tới, ánh mắt đầy kinh hãi và sợ sệt, “Đó là Lôi Nguyên, tuần bổ của Binh Mã Ti. Kẻ này hám công liều lĩnh, chưa từng coi mạng người ra gì. Mang cả đội binh mã truy đuổi Lữ Đại Sơn như vậy, e rằng…”
E rằng Lôi Nguyên sẽ không vì sự an nguy của một mình Lục Đồng mà thả cho Lữ Đại Sơn.
Lục Đồng cũng ý thức được điều này, tim đập dồn dập.
Lữ Đại Sơn run giọng gầm lên: “Tất cả tránh ra!”
Lôi Nguyên chỉ cười nhạt nhìn hắn, khẽ vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ. Lục Đồng thấy cách đó không xa, một cung thủ đang chậm rãi giương cung.
Nàng rùng mình ớn lạnh. Lúc này, nàng bị Lữ Đại Sơn túm lấy làm lá chắn, cho dù cung thủ kia có tài giỏi đến đâu, một mũi tên bắn tới cũng sẽ xuyên thủng cả nàng lẫn hắn!
Nàng không muốn chết một cách oan uổng thế này!
Nghĩ vậy, Lục Đồng lặng lẽ nắm chặt bông hoa nhung trong tay. Bông hoa này nàng đã rút kim ra từ lúc ở dưới lầu Bảo Hương Các, vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lữ Đại Sơn dồn hết sự chú ý vào đám người Lôi Nguyên, không hề để ý tới Lục Đồng, dù sao trong mắt hắn, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt.
Cung thủ sau lưng Lôi Nguyên đã giương cung, chỉ chờ Lôi Nguyên hạ lệnh là sẽ bắn tới.
Đúng lúc này, Lục Đồng đột nhiên giơ tay lên, Lữ Đại Sơn bất ngờ bị nàng kéo lùi lại hai bước. Tuy nhiên, bàn tay hắn nắm chặt vai nàng vẫn không hề buông lỏng.
Ngay sau đó, cây kim trên bông hoa nhung trong tay Lục Đồng đâm mạnh vào mắt trái của Lữ Đại Sơn!
Tiếng kinh hô vang lên từ phía sau.