Lục Đồng ngủ trưa dậy thì nghe tiểu nhị khách điếm gõ cửa, báo rằng có một vị công tử đang tìm nàng ở dưới lầu.
Ngân Tranh mừng rỡ nhưng cố kìm nén niềm vui trên mặt, chậm rãi bước xuống lầu. Khi gặp Đỗ Trường Khanh, nàng khẽ nâng cằm, giữ giọng nhẹ nhàng: “Cô nương nhà ta đang trang điểm, xin công tử đợi một lát.”
Đỗ Trường Khanh mỉm cười ôn hòa: “Ta không vội.”
Có ai ngờ rằng để tìm được Lục Đồng, hắn đã lùng sục khắp các khách điếm gần đây với những cái tên tương tự nhau. May mắn thay, khi nghe chưởng quầy xác nhận có hai cô nương trẻ tuổi trọ ở đây, Đỗ Trường Khanh suýt nữa mừng đến rơi lệ.
Hắn thầm nhẩm mấy lần câu “Ân nhân áo cơm lẽ nào chẳng cung kính”, rồi dần bình tĩnh lại.
Ước chừng nửa tuần hương sau, Lục Đồng xuống lầu.
Hôm nay nàng mặc váy vải thêu hoa văn tảo biển màu xanh thẫm, bím tóc nhỏ vấn gọn sau gáy, bên tóc mai cài một đóa hoa nhung xanh biếc đồng màu với váy. Mày ngài mắt phượng, da trắng như tuyết, tóc đen nhánh, chỉ cần nhìn nàng cũng đủ khiến người ta cảm thấy an yên.
Đỗ Trường Khanh sững người một lúc. Sau đó hắn mới hoàn hồn tiến lên chào: “Cô nương.”
Lục Đồng nhìn hắn.
Đỗ Trường Khanh quan sát xung quanh rồi mỉm cười với Lục Đồng: “Chỗ này hơi ồn ào, nếu cô nương không ngại bên cạnh có một quán trà, chúng ta sang đó ngồi uống trà và nói chuyện.”
Lục Đồng gật đầu: “Được.”
Kinh thành nổi tiếng với trà đạo, quán trà mọc lên khắp nơi. Gần khách điếm Lai Nghi có một con phố toàn quán trà, Đỗ Trường Khanh chọn một quán nhỏ nhất, rồi mời Lục Đồng ngồi xuống.
Quán trà rất nhỏ, hai chiếc bàn bên trong đều đã kín khách. Đỗ Trường Khanh và Lục Đồng ngồi ở một bàn nhỏ ngoài quán, không lâu sau chủ quán bưng ra hai chén trà cùng một đĩa hạt dưa đỏ.
Đỗ Trường Khanh đẩy chén trà về phía Lục Đồng, giọng nói thân mật hơn lúc đầu: “Tại hạ là Đỗ Trường Khanh, xin hỏi quý danh cô nương?”
“Lục Đồng.”
“Thì ra là Lục cô nương.” Đỗ Trường Khanh gật đầu trịnh trọng, rồi xoa tay nói: “Lục cô nương, chắc cô nương cũng đoán được lý do tại hạ đến đây…”
“Xin lỗi, Đỗ công tử,” Lục Đồng thản nhiên ngắt lời, “khách điếm không tiện dùng lửa, ta hiện giờ không làm bồ hoàng than nữa.”
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời.
Ngân Tranh đứng sau lưng “phụt” một tiếng bật cười.
Sắc mặt Đỗ Trường Khanh thoáng xấu hổ, lát sau hắn khẽ ho một tiếng: “Lục cô nương, hôm nay tại hạ không đến vì bồ hoàng than. Dược trà của cô nương…” Hắn nghiêng người về trước, hạ giọng: “Có thể bán cho ta thêm một ít không?”
Lục Đồng cầm bát sứ trên bàn nhấp môi, nhẹ giọng hỏi: "Đỗ công tử định trả bao nhiêu bạc?"
Đỗ Trường Khanh nhìn nàng chằm chằm: "Một lượng bạc. Lục cô nương, dược trà của cô nương một lượng bạc một gói, thế nào?"
Một gói dược trà nhiều nhất chỉ uống được sáu bảy lần, một lượng bạc một gói đã là giá rất cao.
Lục Đồng mỉm cười.
Đỗ Trường Khanh hỏi: "Lục cô nương cười gì?"
Lục Đồng lắc đầu, giọng vẫn bình tĩnh: “Xem ra Đỗ công tử không thực sự muốn làm ăn với ta. Ta nghe nói gần Nhân Tâm y quán có tiệm Hạnh Lâm Đường quy mô lớn, biết đâu họ trả giá cao hơn.”
Nàng dùng lại lời hắn từng nói, khiến sắc mặt Đỗ Trường Khanh lập tức thay đổi.
Ngập ngừng một lát, Đỗ Trường Khanh nghiến răng: “Vậy Lục cô nương có thể nói một cái giá được không?”
Lục Đồng đáp: “Ba lượng bạc một gói.”
“Đắt vậy!” Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên, kêu to: “Ngươi định đi cướp à?”
Lục Đồng ngước mắt nhìn về phía xa.
Sông Lạc Nguyệt chảy ngang qua thành, hai bên bờ trồng đầy liễu rủ. Đang là mùa xuân, hoa liễu bay lả tả, tiếng chim oanh hót véo von.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn Đỗ Trường Khanh đang kích động, rồi nói: “Đỗ công tử, hoa liễu ở kinh thành còn bay thêm một thời gian nữa đúng không?”
Đỗ Trường Khanh nhíu mày: "Thì sao?"
“Nếu y quán của công tử có dược trà, ít nhất trong hai ba tháng tới, không lo thiếu khách tìm đến.”
Đỗ Trường Khanh sững người.
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Lúc mới đến kinh thành, nàng đã chú ý thấy hai bên bờ sông trồng đầy liễu rủ. Mùa xuân hoa liễu bay khắp nơi, dễ khiến người ta bị viêm mũi dị ứng. Người thời nay lại thích uống trà, nếu làm thành dược trà, chắc chắn sẽ được ưa chuộng.
“Hoa liễu bay bao lâu, dược trà có thể bán bấy lâu. Dược trà của ta tuy giảm viêm mũi nhưng không trị tận gốc. Đến năm sau, khách cũ vẫn sẽ quay lại. Mỗi tháng ba, Nhân Tâm y quán của Đỗ công tử sẽ kiếm được rất nhiều, không còn nguy ngập như hiện tại.”
Lời nói của Đỗ Trường Khanh nghẹn lại, như thể bị Lục Đồng chạm trúng chỗ đau.
Lục Đồng không vội vàng. Đỗ Trường Khanh muốn duy trì y quán, hắn cần một mối làm ăn độc nhất trong thời gian ngắn. Dược trà trị viêm mũi chính là cơ hội duy nhất hắn có.
Im lặng một lúc lâu, Đỗ Trường Khanh chậm rãi nói: “Lục cô nương nghĩ rất hay, nhưng nếu y quán khác học được cách làm dược trà, Nhân Tâm y quán còn ưu thế gì?”
Lục Đồng mỉm cười: “Chưa nói đến việc họ có học được hay không, Đỗ công tử sao không nghĩ rằng ta làm được loại dược trà này thì cũng có thể làm được loại khác?”
Đỗ Trường Khanh ngẩn người.
Hắn hoài nghi nhìn Lục Đồng: “Chẳng lẽ dược trà này do cô nương tự làm? Không thể nào, cô nương còn trẻ như vậy… Hay trong nhà cô nương có đại phu tinh thông y thuật? Hoặc cô nương tình cờ có được phương thuốc từ nơi khác?”
Hắn tự đoán mãi, nhưng Lục Đồng chỉ mỉm cười không đáp.
Thấy Lục Đồng không tiết lộ, Đỗ Trường Khanh có chút chán nản. Hắn bưng bát trà uống một ngụm, suy nghĩ một hồi, rồi ấp úng: “Thực không giấu gì Lục cô nương, những gì cô nương nói khiến ta rất động lòng. Nhưng số bạc cô nương yêu cầu thực sự quá nhiều. Có thể bớt chút ít không?”
Ngân Tranh lộ vẻ khinh thường.
Lục Đồng nhìn chén trà trước mặt, im lặng một lúc, sau đó ngẩng lên nhìn Đỗ Trường Khanh: “Đỗ công tử, ta có thể làm dược trà cho ngươi, tiền ngươi cứ giữ, ta không lấy một đồng.”
Đỗ Trường Khanh kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
“Nhưng ta có vài điều kiện.”
Đỗ Trường Khanh thở phào, sảng khoái nói: “Nói sớm có phải hơn không, Lục cô nương, cô nương có điều kiện gì cứ nói.”
“Thứ nhất, ta làm dược trà cho Nhân Tâm y quán, nguyên liệu Đỗ công tử lo liệu, mỗi ngày làm bao nhiêu là do ta quyết định.”
Đỗ Trường Khanh nhíu mày: “Điều này e là không được.”
“Ta đảm bảo sẽ không để Đỗ công tử chịu thiệt.”
“Nhưng mà…”
Ngân Tranh chen vào: “Cô nương nhà ta không lấy bạc của Đỗ công tử, chẳng khác nào biếu không cho công tử kiếm lời. Mua bán không vốn như vậy, sao công tử còn so đo?”
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, cuối cùng thốt ra: “Vậy điều kiện thứ hai là gì?”
“Ta và Ngân Tranh mới đến Thịnh Kinh, chưa có chỗ dung thân. Phiền Đỗ công tử giúp tìm một nơi ở, bao ăn bao ở.”
Đỗ Trường Khanh trừng mắt, nhìn hai người như nhìn quái vật: “Hai người từ nơi khác đến? Hai cô nương một mình vào kinh? Chẳng lẽ ở Thịnh Kinh không có người quen nào sao?”
Lục Đồng không trả lời câu hỏi của hắn. Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, khi ngẩng lên thì mỉm cười: “Ta nghe nói y quán ở Thịnh Kinh, ngay cả đại phu bình thường nhất cũng được hai lượng bạc mỗi tháng.”
Đỗ Trường Khanh không hiểu, gật đầu: “Phải, sao vậy?”
“Ta muốn làm đại phu tọa quán của Nhân Tâm y quán, đây là điều kiện thứ ba,” Lục Đồng nói.