Buổi sáng thật đẹp, nàng đang dạo quanh hồ sen thì Tiêu Nhi chạy vào hớt hải nói:
-Tiểu thư, tiểu thư người nghe tin gì chưa?
Nàng nhíu mày.
-Tin gì?
-Hoàng thượng cho các cung phi xuất cung hết rồi, sao lại như vậy được chứ?
Nàng giật mình, không lẽ là vì hôm qua nàng nói thế với hắn? Vừa lúc ấy.
-Nô tì tham kiến hoàng thượng!
Nàng quay lại, là hắn sao?
-Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!
Tiêu Nhi thức thời liền lui ra ngoài. Hắn nhìn nàng nửa muốn nói nửa muốn không.
-Sao ngươi làm vậy?
-Chẳng phải là theo ý nàng sao?
Lòng nàng chợt ấm áp, vì nàng mà làm tất cả sao? Trong cung mà không có phi tần, dù nàng từng nghe đến rất nhiều mĩ nhân được sủng nhưng mà chưa bất kì ai chỉ vì một nữ nhân mà đuổi hết phi tần. Hắn… nàng thật sự bắt đầu xao động rồi!
-Thiên Triều!
Hắn ôn nhu gọi nàng một tiếng. Nàng ngẩn đầu lên bắt gặp ánh mắt nhu tình của hắn, lòng như nước chảy, cảm thấy miên man.
-Nàng nhất định là không yêu ta sao?
Tận đáy lòng nàng như thế nào? Ánh mắt của hắn như một lưỡi dao đâm vào tim của nàng.
-Ta… ta…
Yêu hắn? Hắn làm tất cả vì nàng, ngày hôm nay lại làm một chuyện nghịch quy như vậy cũng chỉ vì một lời nói của nàng? Hắn thật sự là si cuồng rồi! Ngày nào cũng ôn nhu với nàng, và hơn nữa… một bữa hắn đến thăm nàng trễ là nàng bồn chồn không yên! Phải chăng là nàng đã yêu?
-Ta… ta không biết!
Nàng nắm lấy tay hắn, nói yêu chẳng phải là quá nhanh sao? Nàng vẫn chưa biết được đích xác tình cảm của mình.
-Dù là mập mờ ta cũng vẫn muốn nghe nàng nói!
Hắn đáp lại bàn tay trắng muốt của nàng. Nàng cắn môi, tựa đầu vào lòng hắn, lời nói thoảng qua như gió mây, nhưng vẫn có chút gì đó ngập ngừng:
-Ừ, em yêu chàng!
…
-Ta muốn nàng làm vợ ta!
Hắn bế nàng đến thượng uyển viên ngắm hoa. Nàng yên lặng, đã xác định được lòng mình mà sao nàng vẫn còn e ngại? Nàng đã dành suốt mấy tháng để xác định rồi còn gì!
-Em không muốn làm tiểu thiếp, chỉ làm chính thất hoặc vĩnh viễn cũng không lấy ai! Không, em không muốn làm phi!
-Không phải là chính phi mà là hoàng hậu!
Hắn dứt khoát với nàng như thế. Nàng im lặng đón nhận nụ hôn của hắn.
-Vậy là nàng đồng ý rồi nhé!
Nàng không trả lời, dụi đầu vào ngực hắn.
…
-Thánh chỉ đến!
-Thần thiếp tiếp chỉ!
-Phụng thiên thừa vận, lục cung của trẫm nay không có người quản, xét thấy Vương Chiêu Nghi tâm tính hiền thục, tài trí vẹn toàn, rất được lòng trẫm, sắc phong hoàng hậu, cai quản lục cung, khâm thử!
-Tạ ơn hoàng thượng!
-Chúc mừng hoàng hậu!
-Cám ơn công công!
-Vài ngày nữa là lễ sắc phong, người nên chuẩn bị trước!
-Cảm ơn công công đã nhắc, ta chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt!
-Vậy thần xin lui!
Nàng thầm nghĩ chỉ là thánh chỉ mà đọc khác nhau thế? Trước đây lão công công già kia đọc rất rõ ràng, không có chút gì xua nịnh còn vị công công này giọng nói đã hết chín phần nịnh bợ rồi! Đúng là do tâm con người!
Chương XXIII (Part 2): Sắc Phong Hoàng Hậu
…
Lễ sắc phong thật nhiều nghi thức làm nàng mệt chết được! Đêm hôm đó nàng và y cùng nhau hàn huyên suốt đêm, hiếm khi nào nàng lại cảm thấy ấm áp như thế!
-Hoàng thượng, lục cung không thể thiếu cung nữ, chàng phải cho các nàng nhập cung!
-Đó chẳng phải là ý muốn của nàng sao?
-Dù thiếp có muốn như vậy cũng không thể được!
-Ta sợ sẽ mất nàng!
Hắn ôm nàng vào lòng, giọng ấm áp. Nàng nắm chặt áo hắn, còn nhớ lời của Si Dao và các phi tần khác, nàng không thể để họ chịu ủy khuất nữa, dù làm như vậy nàng cũng không đành lòng.
-Họ sẽ không làm gì thiếp đâu!
-Sao nàng có thể quả quyết như thế?
-Bởi… họ còn có tâm và… thiếp không thể chết được!
Đường Uẩn ôm nàng vào lòng mà vẫn còn lo sợ. Nàng thì thầm:
-Chàng đồng ý đi, nhé?
-Ừ, ý nàng là ý trời mà!
-Chàng thật khéo đùa!
Nàng nhéo mạnh hắn một cái.
-Ha ha ha!
Tiếng cười vang khắp điện.
…
-Tạ ơn hoàng hậu!
-Không có gì, chỉ cần các ngươi không lộn xộn là được!
-Thần thiếp nhớ rõ rồi! Nếu không có người chắc bọn thiếp không thể nào rời khỏi hậu cung được, thật là ơn như biển…
-Thôi thôi, chỉ là chút ân tình xưa, các ngươi đứng lên hết đi!
Các cung nữ lần lượt đứng lên. Nàng đã nhớ mặt gần hết, đôi lúc nghĩ lại lại thấy buồn cười, nàng ngày đó như giang hồ làm họ sợ khiếp vía vậy mà giờ lại trở thành hoàng hậu cai quản lục cung.
-Chúc mừng muội!
-Thần thiếp tham kiến tể tướng!
-Được rồi!
Các nàng thức thời lui ra ngoài hết. Còn lại mình nàng và y.
-Huynh vẫn chưa dứt bỏ được sao?
-Có lẽ chưa nhưng có thể! Cuộc đời đúng là như mộng, đến đi thật bất ngờ!
-Đúng vậy, cuộc đời như mộng!
Nàng chưa từng nghĩ sẽ xuyên không, chưa từng nghĩ sẽ trở thành hoàng hậu. Cứ như một giấc mơ, nhưng đây là diệu mộng, một giấc mơ hạnh phúc. Nàng nhìn y, mỉm cười. Y cũng nhìn nàng, nụ cười đó sẽ còn mãi, bóng hai người cùng sánh đôi đi hết dãy hành lang dài.
…
Nàng đã là hoàng hậu, cuối cùng cũng có thể hái quả ngọt sau bao nhiêu cay đắng. Thi thoảng nàng gặp lại lão hành khất kì lạ đó, nàng cũng đã gặp Bảo Bảo, y giờ đang sống cùng với gia đình, y nói xem nàng giống như chị của y, giờ lại không thiết đến báo thù, bình yên chính là hạnh phúc, dù cho có báo được thù chị y cũng không sống lại. Giờ nàng lại có thêm một người anh, cùng với nghĩa phụ luôn lo lắng cho nàng. Phải chăng ông trời cho nàng bao nhiêu cay đắng rốt cuộc cũng đã được đền đáp. Hạnh phúc không phải là quá khó khăn, chỉ cần biết nắm giữ!
…
Hôm nay, lại một đêm trăng nữa, nàng múa dưới ánh trăng ngọc ngà, hôm nay nàng không cô độc vì bên cạnh đã có người mà nàng yêu thương đang ngắm nhìn nàng.
Không trao hồng thư khăn lụa là
Chàng như hiểu được lòng ta
Gió xuân qua, vạn vật sinh sôi
Ruộng nương vừa trổ hoa
Một nhánh đong đưa bên biên tà
Chàng gặp ta như thấy xuân hoa
Tiếng nhái gần tiếng ve xa
Xuyên màn hoa
Trường An liễu cùng Lạc Dương hoa
Chàng như thấy bình minh nơi quê nhà
Ba năm đêm ngắn đêm dài
Đơn độc ngồi ôm tỳ bà
Đương thời sa mạc vạn lý đã đi qua
Chàng nhớ ta quên cả niên hoa
Gió tuyết hòa nên tuyệt khúc
Tình khó bỏ
Ta từng cưỡi bạch mã vượt đông phong
Ta từng thiên thượng nhân gian mà thét gào
Trong giấc mộng sầu nắm tay ngắm chiều tà
Phiền muộn cùng vượt qua, minh nguyệt xa cách thiên nhai.