Câu cuối nàng nói thật lẹ như nuốt vậy. Nàng muốn hắn trả lời lại mong rằng hắn không nghe được nàng hỏi gì, tâm tính thật là kì lạ! Hắn nhìn nàng, không vui không buồn, chậm rãi tiến tới. Nàng cố nhìn thật sâu vào mắt hắn để suy đoán xem hắn đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt hắn như biển vậy, không tài nào đoán nổi. Tới gần nàng, còn cách vài bước chân, hắn đột nhiên dừng lại như do dự gì đó, sau vài phút hắn quyết định tiến tới. Hắn đứng trước mặt nàng, hắn thật là cao lớn, làm nàng phải ngước lên nhìn. Hai người lặng thinh như tờ, không ai thốt ra câu nào. Bất ngờ, hắn dang tay ôm chặt nàng vào lòng khiến nàng cũng chẳng kịp phòng bị mà ngã vào người hắn.
-Thiên Triều, tên của nàng là Vương Thiên Triều!
Nàng không hiểu ý tứ của hắn, tên của nàng là tên của nàng cớ sao hắn phải nhấn mạnh như vậy?
-Nàng đúng là kẻ thờ ơ, đến giờ còn hỏi ta một câu ngốc nghếch như vậy!
Hắn nhất định hôm nay phải nói ra hết, giống như mẫu thân đã từng bảo hắn. Hắn nhất định sẽ che chở đến cùng người con gái mà mình yêu thương. Nàng đẩy hắn ra, nhìn vào mắt hắn để xem hắn nói dối hay nói thật, ý tứ của hắn nàng cũng hiểu nhưng mà sao khi nhìn vào đôi mắt đen đó có cảm giác như tấm chân tình của hắn là rất thật!
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
-Thiên Triều, từ lúc nàng ở cung rồi trốn đi, chẳng phải ta đều không trách nàng sao? Nhất định là phải được ở bên nàng, khi đưa nàng vào cung đúng là gượng ép nhưng ta không muốn nhìn nàng với nam nhân nào khác! Chẳng phải ta đã cố làm nàng vui sao? Không lẽ tất cả những gì ta làm nàng đều không để tâm, không để ý, bây giờ vô tình mà hỏi ta câu này sao?
Nàng lặng thinh, hắn… nói thật? Còn nhớ đến những lúc hắn ôn nhu một cách bất ngờ, hay ở vườn thượng uyển, hắn đã bế nàng đi xem hoa, dù đi đâu hắn cũng không muốn rời nàng. Vì nàng mà uy hiếp, rồi cũng vì nàng mà nhân nhượng. Nàng quả thật không nghĩ đến đó chính là tình cảm của hắn! Nếu như hắn yêu nàng thật vậy thì… nàng có yêu hắn không? Có hay không chứ?
-Nàng đang nghĩ gì?
-Không!
Đầu nàng như trống rỗng chẳng thể nghĩ thêm được gì. Hắn ôm nàng vào lòng, đưa nàng trở lại lễ hội. Cách đó không xa Vương Ngu im lặng nhìn hai người đi bên nhau mà cười một tiếng, không rõ có phải là tiếng khóc hay không?
…
-Nương nương, hoàng thượng gía đáo!
-À, ừ!
-Các ngươi lui xuống hết!
-Dạ!
Nàng nằm trên giường nhìn hắn tiến đến, lòng không khỏi hồi hộp. Hắn ngồi xuống bên mép giường, nhìn vào sắc mặt của nàng.
-Ngươi chẳng phải trước đây từng ghét ta sao?
Nàng vẫn còn trăm mối nghi hoặc, hỏi hắn. Hắn nhìn nàng, đôi mày nhíu lại.
-Đúng, khi ta đưa ngươi đến Ngọc Thiên Cung, ta đã quyết phải trừng phạt kẻ vô lễ như ngươi! Nhưng mà ta không biết từ bao giờ đã trở thành như vậy!
Nàng cắn môi, đã trở thành như vậy?
-Ta không tin!
Nàng lắc đầu, quanh hắn bao nhiêu là mĩ nhân, làm sao tin được lời nói của một quân vương? Giống như nàng Dương Qúy Phi cả đời được sủng ái, cuối cùng lại phải tự tận, đến hài cốt còn không được đem về cung chôn cất đàng hoàng. Nàng không muốn chính mình lại bi thảm như vậy! Hắn kề sát vào tai nàng, ôm lấy nàng, giọng nói như gió thoảng qua tai nàng mà rõ ràng từng chữ một:
-Thiên Triều, đúng là thật đáng ghét để nói ra điều này, nhưng ta yêu ngươi!
-Yêu ta? Xung quanh ngươi không hiếm nữ nhân, làm sao ta tin ngươi được? Từng nghe nói nữ nhân trong cung giống như bọt bèo, được ngươi sủng thì không sao, còn nếu không cả đời cũng không được ra ngoài, chết thảm nơi Phật đường, vậy thì ta lấy cái gì mà tin ngươi được?
Hắn nhìn nàng, than nhẹ một tiếng rồi lại ôm nàng vào lòng.
-Vậy ta phải làm sao thì ngươi mới tin?
-Ta không muốn tin!
Nàng dứt khoát! Nàng sợ nếu phải nghe thêm lời nào của hắn nàng sẽ xiêu lòng mất!
Chương XXII (Part 2): Đáng Ghét, Ta Yêu Ngươi!
-Nếu ngươi đã không muốn tin thì ta làm cách nào ngươi cũng không tin được!
Hắn đặt tay nàng lên ngực hắn, hơi ấm từ hắn truyền qua nàng làm nàng khẽ run.
-Khi ngươi nói những lời này, nơi đây rất đau!
Cứ tưởng hắn là kẻ vô tình không ngờ lại có thể thốt ra những lời xiêu động lòng người như thế. Nàng cúi đầu, hắn như cảm nhận được cái ngượng ngùng của nàng liền cùng nàng nằm xuống. Không kịp phản đối hắn liền lấy tay che miệng nàng lại.
-Ngươi ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi!
Hắn ôm nàng từ phía sau, mắt nhắm lại. Không biết sao hôm nay nàng lại yên tâm ngủ cùng hắn.
…
Đã đến hôm thứ ba.
-Sen hồ Tây quả thật là đẹp!
Hắn với tay ngắt một đóa sen hồng đưa cho nàng, nàng đón lấy. Hoa sen thanh khiết, xinh đẹp, không phải là màu sắc xua nịnh, không phải là màu sắc rực rỡ đến giả dối. Đã ba hôm, hắn dường như quan tâm nàng hơn, nhưng mà nàng biết, tốt nhất nàng đừng nên vọng tưởng thì hơn!
-Hoàng thượng, hoàng thượng có hung tin!
-Là gì?
-Liễu tướng quân đột nhiên thổ huyết đã mất trên đường trở về!
-Sao? Mau cho người đến hộ tống tướng quân!
-Thần tuân mệnh!
Liễu công tử, hắn nhìn sắc diện của nàng, lại sợ nàng lo lắng thái quá. Nhưng hắn ngạc nhiên khi thấy nàng vẫn điềm nhiên không có chút biểu cảm nào.
-Nàng không lo cho y sao?
-Con người có số, dù gì đi nữa, mạng chàng cũng đã tận rồi!
Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống giữa nhụy hoa sen. Hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng, khẽ an ủi:
-Nếu quả thật đây là số mệnh an bài, ta cũng không thể tránh!
Hàm ý trong câu nói của hắn còn là, nếu như duyên phận đã định nàng với hắn sao nàng lại không chịu gật đầu ưng thuận? Nàng nhìn lên bầu trời, đêm nay sẽ có thêm một ngôi sao lấp lánh.
…
-Thiên Quân, sao chàng ở đây?
-Thiên Triều, số mạng ta quả là ngắn ngủi, không thể theo nàng đến hết cuộc đời nhưng mà chúng ta đã là tri kỉ, điều này chẳng phải là hữu duyên sao?
Nàng gật đầu, dụi mặt vào lòng Thiên Quân.
-Đừng khóc, nàng cũng biết trước mà!
-Thiếp biết!
Nước mắt nàng không kiềm được rơi xuống. Thiên Quân lấy tay gạt đi nước mắt của nàng.
-Duyên nợ của nàng là với y, duyên giữa chúng ta là duyên bằng hữu, còn với Vương Ngu có lẽ chỉ là duyên huynh đệ! Mỗi người có một duyên số khác nhau và vì thế mà gặp nhau, nàng thấu suốt điều này sẽ không đau khổ nữa!
Nàng gật nhẹ, đã biết nhưng mà sao vẫn không thể ngừng than khóc. Thiên Quân vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói:
-Thiên Triều, nàng phải biết giữ gìn bản thân, hãy hạnh phúc với những gì hiện có, con người đó mới là người nàng yêu!
-Thiên Quân, Thiên Quân, chàng đi đâu?
-Tạm biệt nàng! Mong ngày tương ngộ!
Thân ảnh Thiên Quân ngày càng xa, nàng chạy theo mãi cho đến khi nghe ai đó gọi:
-Thiên Triều, Thiên Triều à, tỉnh dậy đi!
Nàng mở mắt ra, là hắn! Mơ, không! Là Thiên Quân về báo mộng cho nàng biết, vậy là chàng có lẽ đã đi chuyển kiếp, hẹn một ngày tương ngộ. Sẽ còn tương ngộ…
-Nàng mơ thấy ác mộng sao?
-Không, là Thiên Quân!
-Ừm!
Y không nói gì thêm, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên má nàng.
-Nếu ngươi yêu ta, ngươi có thể bảo vệ ta không?
-Tất nhiên ta sẽ bảo vệ nàng, cho dù…
Hắn không nói tiếp như cố nén một điều gì đó. Nàng lúc này mới nhìn hắn:
-Nếu ngươi nói rằng bảo vệ ta nhưng ta có bị các phi tần của ngươi hại, làm sao ngươi biết được? Và nếu như ta có gì, ngươi cũng không cứu được! Sống trong lo sợ sẽ bị hại như thế làm sao ta có thể tin tưởng được?
Hắn sững người nhìn nàng, tâm tình phức tạp nhưng không nói gì.