Muốn đổi số phải hai chân giẫm ly hợp, lùi số thì phải thêm dầu. Tần Du cau mày, một tay lái lụa như cô gặp phải món đồ cổ này, xem ra không ổn rồi!
Nhác thấy cô chau mày suy tư, Phó Gia Thụ bừng tỉnh. Bởi vì anh thích máy móc nên nói rất nhập tâm, người ta là một cô gái, chỉ cảm thấy mới mẻ mà thôi, nói nhiều như vậy chẳng phải rất vô vị sao? Anh cười xin lỗi: “Có phải rất chán không?”
“Không có, tôi đang nghĩ nào là ngón chân, nào là gót chân, còn phải tránh không được giẫm nhầm, thực sự rất dễ xảy ra sai sót. Trong tình huống cấp bách, rất dễ sai lầm.”
Cho nên thiết kế của chiếc xe này có vấn đề rất lớn, đây đều là những mối họa an toàn, chẳng trách sau này đều sửa đổi hết rồi.
Phó Gia Thụ nghe cô nói vậy, lập tức tiếp lời: “Vấn đề là nếu không thiết kế như vậy thì không cách nào đạt được hiệu quả của phanh cả.”
Tần Du lập tức muốn phản bác, đầu cô hiện ra đều là những nguyên lý hệ thống khống chế điện khí. Nhưng đây là một trăm năm trước! Chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa gần được. Bảo cô lái loại xe này, cô sẽ nổi giận muốn đập vô lăng ngay.
Phó Gia Thụ tưởng rằng cô đã bị đả kích vì lời giải thích của mình: “Thực ra cách nghĩ của cô là đúng, vấn đề này quả thật cần phải giải quyết.”
“Có giải quyết cũng là xưởng xe hơi giải quyết.”
Phó Gia Thụ cười: “Cô nói đúng lắm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Gia Thụ rẽ ngoặt, Tần Du nhìn thấy trên bức tường ở trước cửa viết rõ ràng “Khách sạn Vân Hải”.
Chiếc xe đi xuyên qua con đường cây cối rậm rạp, phía trước xuất hiện một trang viên xây dựng theo kiểu Pháp. Nơi anh dừng xe có hai người Ấn Độ trùm đầu đứng ở cửa, chính giữa là cánh cửa kính xoay tròn.
Này là đưa cô đến khách sạn sao?
Phó Giá Thụ dừng xe ở trước cửa khách sạn, hai nhân viên phục vị mặc áo ghi lê chạy đến giúp khiêng hành lý, Tần Du đi theo Phó Gia Thụ xuống xe.
Thấy Tần Du tràn đầy nghi ngờ, Phó Gia Thụ giải thích: “Bởi vì cô đến quá vội vàng, mà anh Thư Ngạn lại có việc gấp, cho nên anh ấy vẫn chưa sắp xếp được. Tạm thời để cô nghỉ ngơi ở khách sạn trước, đợi anh ấy về sẽ đến đón cô.”
Không đến nhà họ Tống cô còn mừng muốn chết, Tống Thư Ngạn mặt mũi lớn thế nào chứ, lại lo sợ cô leo lên giường anh ta à?
Trong lòng Tần Du vui sướng, nở nụ cười, nhìn sang hai bảo vệ người Ấn Độ ở trước cửa hỏi: “Đây là khách sạn của người Anh à?”
Cô chỉ thấy kỳ lạ vì hai người Ấn Độ thôi sao? Phó Gia Thụ cẩn thận quan sát, thấy đối phương không có gì bất mãn: “Khách sạn này là nhà tôi và mấy cổ đông khác cũng hợp tác mở ra, nhà họ Tống cũng có cổ phần. Ở đây là tô giới công cộng của Anh Mĩ, không có hai người Ấn Độ canh cửa thì không có tiếng nói.”
“Hoá ra là vậy.”
Phó Gia Thụ dứng lại nói với Tần Du: “Khi tôi giữ lại một phòng cho cô, có nói cô là họ hàng xa của nhà tôi.”
Đây là Tống Thư Ngạn căn dặn anh, nhất định không được cho cô thấy chút hy vọng, để một mình cô ở trong khách sạn, ăn no uống say.
Tần Du gật đầu: “Thân phận này không tệ.”
“Tôi không biết có phải anh ấy không hiểu biết về cô hay không, nhưng mối quan hệ giữa người với người cần phải có thời gian.” Phó Gia Thụ tưởng rằng cô sẽ như những người mẹ hiền dâu thảo ở quê anh, dù có tủi thân cũng phải nhẫn nhịn, nên anh còn muốn an ủi cô vài cô, nhưng nhìn cô hình như không có vẻ gì là không vui cả?