Tần Du dùng đầu gối cũng nghĩ ra được Tống Thư Ngạn tưởng rằng cô sẽ bám dính lấy anh, cho nên để cô bơ vơ vài ngày. Đây có được tính là cuộc chiến tâm lý không?
Tần Du đi theo Phó Gia Thụ đến một chiếc xe Ford Grand Torino màu xanh bảo thạch .
Không đúng! Ở thời đại này, đây là chiếc xe mẫu mã mới nhất. Là một người làm trong ngành công nghiệp xe hơi, trong thời đại này Tần Du thật may mắn khi có thể nhìn thấy chiếc xe vang bóng một thời sau đó không còn xuất đầu lộ diện. Xưởng xe hơi này chỉ tồn tại ba mươi bảy năm, có một kiểu xe kinh điển. Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe Grand Torino này, Tần Du đều bị những đường vân rất có linh khí của nó thu hút. Cô vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc vì xưởng xe hơi này không vượt qua được thời kì ba mươi năm kinh tế suy thoái.
Nhác thấy Tần Du dừng ở trước xe ngắm rất lâu, Phó Gia Thụ mới có loại cảm giác, vợ của Tống Thư Ngạn quả thực chưa từng trải sự đời, sẽ vì một chiếc xe mà cảm thấy mới mẻ.
Phó Gia Thụ bảo người kéo xe mang hành lí của Tần Du ra ghế sau, anh nói với Tần Du: “Chị dâu, lên xe đi!”
“Ồ! Được!”
Tần Du mở cửa ghế lái phụ, bước lên xe, cô thắt dây an toàn theo thói quen, nhưng không thắt được.
Phó Gia Thụ nhìn hành động kỳ lạ của cô, mỉm cười: “Cô là đang muốn làm gì?”
“Có tay cầm không, có phải nên nắm một chút?” Tần Du viện lý do.
Phó Gia Thu chỉ chỉ, cuối cùng Tần Du đã nhìn thấy một cái tay cầm, cô đưa tay nắm lấy, thấy vẻ mặt tươi cười của Phó Gia Thụ, Tần Du chảy nước mắt trong lòng. Là một người giám đốc kinh doanh quản lý bảy xưởng xe hơi trên toàn cầu của một tập đoàn xe hơi, là người phụ nữ hạng top trong lĩnh vực xe hơi trong nước. Cô thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị xem thành một kẻ quê mùa không hiểu biết về xe hơi như vậy.
Phó Gia Thụ lái xe rời đi, mặt đường ở thời đại này đa số là đường cát đá. Chiếc xe này lại có tính đàn hồi, nhưng vì mặt đường quá cứng nên đã xóc nảy liên tục, đã vậy còn không có dây an toàn, quả thật phải giữ chặt tay cầm, nếu không đầu sẽ đụng vào nóc xe mất.
“Đợi lát nữa đến đường Thủy Môn Thinh là đỡ rồi, nếu cô say xe thì nói tôi nhé.” Phó Gia Thụ cho rằng cô mới ngồi xe lần đầu, cho nên có hơi hồi hộp căng thẳng.
Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên Tần Du bị nói là say xe, cô thật muốn đề nghị anh lắp thêm dây an toàn trên xe, rõ ràng nó đã được phát minh rất lâu rồi mà.
Tần Du cúi đầu nhìn bảng điều khiển trong xe, nhưng thật xin lỗi là không có bảng điều khiển, không có bảng hiển thị thời gian và tốc độ, chỉ có vài công tắc đóng mở và vô lăng mà thôi. Vô lăng dài, kéo gậy để phanh lại, dẫm bàn đạp để đổi số.
Phó Gia Thụ lái xe, mà lái xe là một công việc không dễ dàng, cần tay chân phải phối hợp với nhau, cho nên những nhà có tiền đều thích thuê tài xế lái. Anh thích trêu đùa những loại máy móc này, nên để mình tự lái.
Anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bèn hỏi: “Lần đầu tiên thấy sao?”
Món đồ chơi này, Tần Du chỉ thấy qua ở bảo tàng xe, kiếp trước có thể lái loại xe này trên đường đều là được sản xuất vào những năm năm mươi, sáu mươi. Loại xe những năm hai mươi này, chỉ có thể xem, không sờ được, dù biết được nguyên lý hoạt động của nó, nhưng thực sự lái thì chưa từng trải nghiệm qua. Cô gật đầu: “Đúng đó!”
Thấy cô có hứng thú, dù sao trên đường đi Phó Gia Thụ cũng buồn chán, nên giới thiệu cho cô cách lái xe này như thế nào.