Đốc quân nhà anh ta ghét nhất là con gái đi du học. Nói các cô ấy ăn mực Tây Dương, học được suy nghĩ lệch lạc, sính ngoại, phủ định tất cả các thứ của tổ tiên để lại.
Mà đốc quân hận nhất chính là, lão phu nhân chọn cho ngài ấy một người chính thê, cư nhiên là có cái mác du học nước ngoài.
Xe ô tô đi vào thành, tại chỗ ngã ba đường, phó quan lại hỏi anh: “Đốc quân, về nhà cũ hay phủ đốc quân ạ?”
Phủ đốc quân của Thịnh Trường Dụ là biệt thự, cũng không ở cùng với người nhà.
Ái thiếp Phồn Phồn của anh sống ở tại biệt uyển.
Sau khi anh tiếp nhận vị trí của cha anh, mẹ của anh chuyển về nhà cũ.
Nhà cũ lại được sửa chữa một lần nữa, lâm viên kiểu Tô Châu, chiếm một chỗ to như thế, bên trong đại viện có mười mấy tiểu viện, hoặc là cổ kính tinh xảo, hoặc là theo trường phái thời thượng.
Mẹ của anh còn đón cả nhà ba người chú qua cùng ở, một nhà chủ tử ba bốn trăm người hầu.
Náo nhiệt lại không chen chúc, phức tạp nhưng không rườm rà.
“Về phủ đốc quân trước.” Anh nói.
Phó quan: “Nhưng lão phu nhân nói…”
“Cậu là phó quan của lão tử, hay là phó quan của lão phu nhân?” Thịnh Trường Dụ không kiên nhẫn đá một cước lên ghế lái.
“Về phủ đốc quân!”
Phó quan không dám nhiều lời nữa, trực tiếp lái xe đi về phủ đốc quân.
Chớp mắt đã đến mùng sáu tháng bốn.
Hải đường nở rộ trong sân, bị gió đêm thổi bay phất phơ, cánh hoa rơi xuống như mưa, phủ một lớp trên mặt đất như tấm thảm, lại được ánh sao chiếu rọi, lạnh lẽo lại bi ai.
“Ngày mai liền phải gả đi rồi, có buồn không?” Chị dâu hai hỏi cô.
Chị dâu hai của Ninh Trinh, cũng là bạn thân của cô, hai người quen biết từ năm bảy tám tuổi.
“Vẫn ổn, có chuẩn bị rồi.” Ninh Trinh nói.
Cô lấy ra một sợi dây chuyền từ trong cổ áo.
Dây chuyền rơi xuống một cái vòng vàng nho nhỏ.
Cô lấy xuống, chị dâu hai nhìn thấy mới biết đó là một cái nhẫn vàng.
Mang theo bên người, bị nhiệt độ trên cơ thể cô làm cho ấm áp.