Phó quan đi thử ô tô, có thể đánh lửa, rất đỗi vui mừng.
Anh ta lại lái xe quay lại: “Cám ơn tiểu thư. Tiểu thư xưng hô thế nào?”
Ninh Trinh mỉm cười: “Không cần khách sáo, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Cô lại hướng về người đàn ông gật gật đầu.
Người đàn ông cũng gật đầu tỏ ý.
Ninh Trinh lên xe ô tô, đầu ngón tay bị dính dầu, cô lấy khăn lau sạch sẽ.
Lúc ngồi lau chùi, Ninh Trinh lại hơi thất thần, ngồi một mình thật lâu, lúc này mới nổ máy xe.
Cứ thế bị chậm trễ, lúc cô đến thôn trang bị muộn một tiếng, quản sự chờ đợi mà lo lắng không yên, sợ cô trên đường xảy ra chuyện gì.
“...Đốc quân, bây giờ tiểu thư trẻ tuổi lợi hại như vậy sao? Không chỉ biết lái xe, còn biết sửa xe nữa.” Trên đường đi, phó quan Trình Dương không nhịn được lải nhải.
Thịnh Trường Dụ ngửa người tựa vào ghế sau, hai chân bắt chéo, quân trang ôm chặt vào cơ bắp đầy đặn, đường nét sắc nét như mũi tên.
“Cô ấy là đi du học về.” Thịnh Trường Dụ nói.
Phó quan Trình Dương hơi ngạc nhiên: “Ngài quen biết cô ấy ạ?”
“Nhìn trang phục của cô ấy.” Thịnh Trường Dụ ghét bỏ phó quan ngu xuẩn.
Cô gái mặc quần tây dài màu cà phê, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một cái áo ghi-lê màu nâu sậm, đều là trang phục Tây Dương. Cũng cùng loại với trang phục cưỡi ngựa.
Quần áo bó sát, phần eo thướt tha như muốn bẻ gãy, kiểu phụ nữ ở chế độ cũ không dám ăn mặc như vậy, ống quần lại bó chặt, dù là cưỡi ngựa hay lái xe cũng đều rất thuận tiện.