Thịnh Trường Dụ đã mất kiên nhẫn, hỏi thúc giục: “Nói đi, định đưa phu nhân tao đi đâu chơi?”
“Mày có biết gia của bọn tao là…”
Tên du côn chưa kịp nói hết câu, Thịnh Trường Dụ thả tay khỏi Ninh Trinh, cánh tay dài vung lên, tát mạnh vào mặt tên du côn.
“Giở trò làm gia trước mặt ông đây?” Giọng Thịnh Trường Dụ không lớn.
Hai tên bị đánh nhìn quanh, không thấy người của Thịnh Trường Dụ, không cam chịu bị sỉ nhục, liền vây lấy anh định đánh.
Thịnh Trường Dụ ra tay rất nhanh, rất nhanh đẩy lùi hai người bọn họ vài bước.
Sắc mặt anh càng thêm u ám.
Trình Bách Thăng biết tính anh, thấy anh đã nổi sát ý, liền nắm chặt lấy cánh tay anh: “Trường Dụ, thôi đi. Nhìn qua là người của Hồng Môn, lát nữa sẽ có người xử lý họ.”
“Biết là tốt, Hồng Môn mà bọn mày cũng dám chọc vào?” Tên du côn lớn tiếng để tự thêm can đảm.
Thịnh Trường Dụ đáp: “Hôm nay tao phải chọc, nhàn rỗi quá rồi.”
Trình Bách Thăng: “…”
Thân thủ Thịnh Trường Dụ rất nhanh nhẹn, chỉ trong vài ba chiêu đã đánh ngã hai tên du côn. Anh đạp mạnh vào đầu một người, đến mức mắt gã như muốn nổ tung.
Tên còn lại cũng bị đánh không nhẹ, thấy Thịnh Trường Dụ ra tay tàn nhẫn, định lén tấn công anh từ phía sau, Ninh Trinh không kìm được mà lên tiếng: “Phía sau bên trái!”
Thịnh Trường Dụ quay lại, không rõ anh ra tay thế nào, chỉ biết một chiếc đũa trong tay anh đã nhanh chóng cắm vào mắt của tên du côn.
Máu bắn ra, nhỏ xuống mu bàn tay của Ninh Trinh, cô vội vã lau đi.
Những khách hàng khác ở quầy hàng đều chạy tán loạn.
Trình Bách Thăng lại lên tiếng: “Trường Dụ, đừng làm Ninh Trinh sợ.”
Thịnh Trường Dụ dừng lại, buông tay.
Anh cởi cúc áo sơ mi thứ ba, để lộ phần ngực, gương mặt vẫn đầy sát khí: “Xui xẻo chết đi được. Đi thôi, về nhà.”
Anh vẫy tay gọi xe.
Chiếc xe ô tô từ góc đường chạy tới.
Thịnh Trường Dụ mở cửa xe, không đợi Ninh Trinh phản ứng đã đẩy cô vào trước.
Ninh Trinh nói: “Đốc quân, tôi…”
Thịnh Trường Dụ không đợi cô nói hết, cũng chen vào xe, khiến Ninh Trinh phải ngồi dịch sang ghế bên cạnh.
Trình Bách Thăng lo liệu hậu quả, rút tiền bồi thường cho người bán hàng, phó quan của Thịnh Trường Dụ đã lái xe rời đi.
Ninh Trinh cố hết sức lùi về phía bên cạnh, dán sát vào cửa xe, không dám nhìn anh.
Cô cảm thấy Thịnh Trường Dụ rất tàn bạo và cũng rất dễ kích động.
Xe chạy được một lúc lâu, Ninh Trinh im lặng ngồi ôm tay không nói gì, bỗng nhiên Thịnh Trường Dụ lên tiếng: “Cô muốn về nhà cũ à?”