Ba người đứng trước quầy hàng rong, từ xa Trình Dương, phó quan của Thịnh Trường Dụ, bước tới.
Trình Dương có chuyện muốn nói, Thịnh Trường Dụ cùng anh ta đi vài bước.
Hai người nói chuyện, càng đi càng xa, Ninh Trinh nhìn theo, họ đã gần đến cuối phố rồi.
Người bán hàng đã nấu hai bát hoành thánh xong, Ninh Trinh và Trình Bách Thăng ngồi xuống trước chiếc bàn thấp, cả hai đều phải co chân lại.
“Ninh Trinh, cô chơi bài khá lắm.” Trình Bách Thăng nói.
“Lúc rảnh rỗi, tôi chơi để giải trí.” Ninh Trinh đáp.
Hai người trò chuyện đôi câu, bỗng có hai kẻ ăn mặc xộc xệch đi tới, lớn tiếng gọi người bán hàng nấu hoành thánh.
Nhìn qua đã thấy không dễ đối phó.
Người bán hàng sợ hãi, cúi đầu khom lưng liên tục vâng dạ.
Ninh Trinh nhìn về phía đó, đúng lúc chạm mắt với một tên du côn.
Tên du côn sững người, rồi tiến về phía họ, chen vào giữa Ninh Trinh và Trình Bách Thăng: “Tiểu thư, cô là ca sĩ phải không?”
Hôm nay Ninh Trinh mặc một chiếc sườn xám tay ngắn, súng lục để trong túi xách.
Nhưng túi xách để trên xe, cô đã quên mang theo.
“Anh bạn, chúng tôi đang ăn, phiền anh nhường một chút.” Trình Bách Thăng nói.
Tên du côn khinh bỉ liếc nhìn anh ấy.
Tên du côn khác chen vào: “Trần gia đã muốn nói chuyện với các người, đó là phúc của các người, đừng có không biết điều.”
Ninh Trinh: “…”
Hôm nay Trình Bách Thăng ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi lụa bóng bẩy và lịch lãm, thêm làn da trắng nõn như sứ, nhìn qua đúng là công tử nhà giàu sống trong nhung lụa.
Trông như thiếu gia nhà đọc sách, dẫn bạn gái ra ngoài chơi.
Hai tên du côn vừa nói vừa định động tay với Ninh Trinh.
Ninh Trinh đứng dậy.
“Tiểu thư, lát nữa đi chơi nhé? Bọn tôi có rượu ngon.”
“Đúng đấy tiểu thư, đi với Trần gia chúng tôi chơi, làm gì có chuyện thiệt thòi cho cô? Cô là con nhà ai?”
Trình Bách Thăng cũng đứng dậy.
Ninh Trinh định nói gì đó, bỗng người cô nghiêng nhẹ ra sau. Một cánh tay từ phía sau kéo cô lại, cả người cô bị ôm trọn trong vòng tay ấy, khiến cô lùi liền hai bước.
Ngực rắn chắc, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua làm chiếc áo sơ mi như bị sưởi nóng.
Ninh Trinh rơi vào vòng tay ấm áp như thế, hơi xấu hổ, Thịnh Trường Dụ lên tiếng: “Đi chơi ở đâu?”
Khác với Trình Bách Thăng, dù Thịnh Trường Dụ có ăn mặc sang trọng, từ trên xuống dưới vẫn toát lên sự uy nghiêm của một quan quân.
Hai tên du côn lập tức thu lại biểu cảm, không thể đoán được anh là người thế nào.