“Mẹ, lúc con ở Luân Đôn, đã yêu đương một lần.” Đột nhiên Ninh Trinh nói.
Mọi người đều nhìn cô.
Mẹ hơi kinh ngạc: “Phải không?”
“Con biết rõ mùi vị của tự do yêu đương, đã thử qua. Hôm nay sức mạnh quốc gia suy bại, cường quốc bao vây, nghiên cứu học vấn không có ngày nổi danh.
Trước khi ra nước ngoài, con luôn cho rằng có thể nghịch chuyển vận mệnh quốc gia, hôm nay tâm tàn. Con không muốn sống cuộc sống ngay thẳng, cứ nghĩ thuận thế mà làm.
Con đã 21 tuổi, cũng nên lập gia đình. Thay vì gả cho nhà nghèo, bồi dưỡng tình cảm với chồng, chấp nhận người mình không thương, chi bằng làm vợ nhà cao cửa rộng.
Chủ trương bếp núc, quản lý vợ lẽ và giáo dục con cái, xã giao, những việc này dễ hơn nói chuyện yêu đương nhiều. Hôn nhân đối với con mà nói, cũng không kém lắm.” Ninh Trinh nói.
Lại nói: “Tính cách của con, không am hiểu xu nịnh. Làm Đốc quân phu nhân, chỉ cần có thể đứng vững, Đốc quân và lão phu nhân đồng ý, những người khác phải nhìn sắc mặt của con. Mẹ, đây là điều con muốn.”
Mọi người: “...”
Ninh gia chưa bao giờ nghĩ muốn bồi dưỡng Ninh Trinh thành bộ dáng gì.
Cô là đứa con gái duy nhất, dù cô không thành tài, Ninh gia cũng có thể chèo chống tiền đồ của cô.
Các trưởng bối rất mong chờ hôn nhân của cô, hai bên đều có tình cảm với nhau, gia đình nhà trai hậu đãi, mẹ chồng hiền lành, nhân sự đơn giản, Ninh Trinh có thể trải qua cuộc sống gia đình thư thái.
Thật không nghĩ đến, Ninh Trinh cũng không quan tâm đến tình yêu, thậm chí cô cảm thấy rất phiền.
Cô muốn quyền thế.
Bà nội và mẹ liếc nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.
“... Em Tư vất vả trở về, chúng ta ra ngoài dạo chơi, để em ấy giải sầu.” Chị dâu cả thấy trong phòng nặng nề, chủ động nói.
Bà nội gật đầu: “Đi đi.”
Hai chị dâu và Ninh Trinh đi trên phố.
Chị dâu cả vào cửa sớm, nhìn Ninh Trinh lớn lên, chị dâu hai cũng là bạn thân, ba người ở chung rất dễ chịu.
Mua đồ trang sức, sau đó ba người ngồi ở quán cà phê nhỏ để nghỉ ngơi.
Chị dâu cả ra ngoài gọi điện thoại.
“Ninh Trinh, bên kia có người đàn ông rất đẹp, anh ta đang nhìn em.” Chị dâu hai kề tai nói nhỏ với Ninh Trinh.
Ninh Trinh theo lời của cô ấy, quay qua.
Người đàn ông ngồi dựa vào tường, đèn của quán cà phê chiếu vào mặt anh ta. Anh ta da trắng tóc đen, môi hồng tự nhiên, quyến rũ, ngay thẳng và lạnh lùng.
Đôi mắt, con ngươi màu nhạt, nhưng rất sáng sủa, giống như hổ phách thượng đẳng.