“Sau này, tôi cũng giống như dì ba, đều là chăm sóc cho lão phu nhân.” Ninh Trinh nói đến đây, cảnh cáo quét mắt nhìn người của mình: “Các người đều hiểu rồi chứ?”
Bốn người vội vàng nói vâng.
Đêm tân hôn, Ninh Trinh ngủ một mình.
Cô không ầm ĩ không ồn ào, mọi người chờ xem cô bị chê cười rất thất vọng.
“Cô ta vẫn bình thản.”
“Giả bộ, xem cô ta có thể giả bộ bao lâu.”
Bến tàu thực sự đã xảy ra một vụ nổ lớn, hôm sau Ninh Trinh đọc được trên tờ báo buổi sáng.
Nổ chết đặc phái viên chính phủ Bắc Thành, việc này liên quan đến rắc rối giữa quân chính phủ và phủ Tổng thống, là sự kiện chính trị lớn.
Một chút sơ sẩy, sẽ dẫn đến chiến tranh, Thịnh Trường Dụ quá bận để đến phòng tân hôn.
Không chỉ đêm tân hôn hôm đó Thịnh Trường Dụ không có tới, sau đó vẫn luôn không xuất hiện.
Ninh Trinh cũng không coi trọng chuyện này.
Ngày thứ ba lại mặt, Thịnh Trường Dụ vẫn như cũ vắng mặt.
Lão phu nhân chuẩn bị quà lại mặt rất phong phú, đền bù tiếc nuối Thịnh Trường Dụ không thể về lại mặt cùng Ninh Trinh.
Ninh gia không thấy Thịnh Trường Dụ, chỉ có một mình Ninh Trinh trở về, trừ bà nội, vẻ mặt cả nhà rất khó coi.
Một mình Ninh Trinh im lặng.
Cô mặc chiếc sườn xám màu đỏ, thêu kim tuyến phượng hoàng, xa hoa lãng phí nhưng rất đường hoàng. Mà đôi mắt cô bình tĩnh, dù quần áo có đắt tiền đến đâu, cô cũng kiềm chế được, rất khí chất.
“Trinh nhi, hai vạn viện quân mang theo vật tư đã xuất phát.”
Sau khi lại mặt, Ninh Trinh trở lại khu nhà cũ của Thịnh gia, mẹ chồng lôi kéo tay cô, nói cho cô biết.
“Cảm ơn mẹ.” Cuối cùng trên mặt Ninh Trinh cũng xuất hiện nụ cười.
Cô đợi một tháng, tiền tuyến Vạn Nam truyền đến tin chiến thắng. Tiếp viện đến không kịp, nhưng nhân lực và trang bị đầy đủ, giải quyết được khó khăn trong việc bình loạn.
Ba và anh cô sắp trở về.
Ninh Trinh đã nhận được tin vui từ chỗ lão phu nhân, lập tức về nhà mẹ để báo tin vui.
Bà nội, mẹ và chị dâu đều nở nụ cười trên mặt.
“Trận nguy cơ này, có thể giải quyết được.” Bà nội niệm a di đà phật.
Mẹ nhịn không được nói: “Đổi lấy hạnh phúc của Trinh nhi.”
Trong phòng yên tĩnh.
Hai người chị dâu không dám nói lời nào, trên mặt bà nội cũng thê lương.
Bảo bối trân quý trong lòng Ninh gia, trong mắt phủ Đốc quân chỉ có giá hai vạn quân. Nhưng hết lần này tới lần khác sinh tử trước mặt, sinh mệnh đều ở trong tay Thịnh gia.