“Đừng, đừng trêu tôi!” Anh đẩy tay của tôi ra.
“Giận dỗi cái gì, không phải bạn đang ăn dấm với giáo sư Đô đấy chứ?”
“Tôi không không không có.” Anh quay đầu.”
Ồ, chính là có.
“Để tôi đi pha cà phê, bạn đã uống cà phê bao giờ chưa? Muốn uống thử một chút hay không?” Gần đây mới cảm thấy hứng thú nên đã mua hạt cà phê và một chiếc máy pha cà phê bằng tay.
“Muốn.” Anh gật đầu.
Hehe, thú nam thật sự rất đơn giản, mới vậy mà sự chú ý của anh đã lập tức chuyển hướng. Trong lòng tôi lén cười một tiếng.
Lấy Antigua La Flor Del vừa hong khô ra, chậm rãi nghiền thành bột, mùi đậu thơm nồng nàn, sau đó đổ nước nóng vào một cái nồi, khuấy đến khi cà phê tan ra, có thể tạo thành hình một chiếc lốc xoáy bí ẩn ở trong cốc là được.
“Bạn muốn cho thêm đường hay là sữa?” Mặc dù thú nam không có sở thích về mùi vị do bản chất sinh học của mình.
“Không, tôi muốn uống hương vị nguyên bản giống như bạn.” Thú nam vẫy đuôi.
“Một vài vị học giả đã nói, lúc uống cà phê vào sẽ có người xuất hiện hiện tượng tim đập nhanh, không biết bạn có bị như vậy không nữa, hay bạn thử trước một chút xem sao.” Tôi rót một cốc nhỏ cho anh.
“Đắng.” Sau khi uống xong, thú nam nói.
“Đúng vậy, nhưng nó sẽ sớm…”
Tôi còn chưa kịp nói xong thì bịch một cái, anh đã ngã lăn ra đất.
“Này! Bạn bị làm sao vậy?” Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống vỗ lưng giúp anh.
“Không sao, chắc là bị dị ứng thôi.” Anh yếu ớt nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bạn sẽ chết thật sao?”
Vì đã nhìn thấy thi thể của cha mẹ và chú, nên tôi không sợ thi thể, nhưng tôi phải làm gì với một thi thể của người ngoài hành tinh? Nam thú trong mắt bệnh viện và nhà tang lễ không biết sẽ có hình thù kỳ quái gì, anh có bị bắt đi làm giải phẫu nghiên cứu gì gì đó không? Tôi có thể bị liên lụy hay không? Liệu bọn họ có cho rằng tôi cũng là người ngoài hành tinh hay không…
“Không… Không đâu… Tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Anh dùng giọng nói mỏng manh trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, tôi có thể giúp gì được cho bạn nữa không? Bạn muốn uống nước sao?” Tôi nghĩ hơi nhiều.
“Hôn… Hôn tôi một cái đi…” Anh vừa thở hổn hển vừa nói.
“Hả?” Tôi còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
“Kiss me.” Anh đổi sang dùng tiếng Anh.
“Bạn tưởng rằng mình là công chúa Bạch Tuyết hay sao?” Tôi lạnh lùng nhìn anh.
“Tôi… Tôi cảm thấy rất khó chịu…” Thú nam cau mày lại, giống như chịu đựng cái gì đó vô cùng đau đớn.
“Được rồi, hôn chỗ nào?” Đúng là gặp quỷ, giáo sư Đô thì bị dị ứng với chất dịch trên cơ thể của con người ở Trái Đất, thú nam thì dị ứng với cà phê.
“Này… Chỗ này…” Anh vẫn còn đủ sức để chỉ lên môi của mình.
Hôn thì hôn chứ sao, cũng không phải chưa từng hôn người đàn ông khác bao giờ, nhưng anh có được tính là một người đàn ông không? Dù sao đây là công… Giống đực… Thôi mặc kệ, cứu thú một mạng truyền miệng khắp nơi.
Tôi đến gần đôi môi của nam thú, hôn nhẹ lên đó một cái, rất kỳ lạ, hương vị giống như kẹo bông gòn, vừa nếm đã thấy ngọt ngào mềm mại, nhưng rõ ràng là anh vừa mới uống cà phê xong, tại sao lại không thấy đắng?
Hương vị trên môi của anh khiến tôi nhớ tới kẹo bông gòn mà A Tang bán ở cửa trường mầm non khi mẹ đưa tôi đi học. A Tang còn khéo léo dùng một que tre quấn những sợi đường lại thành kẹo bông gòn, sau khi quấn xong nhìn nó giống như một đám mây, trong mắt mấy em nhỏ cây kẹo này vô cùng thần kỳ, tôi thích nhất là màu trắng, ăn rất ngon, lâu lắm rồi tôi không được ăn kẹo bông gòn, tôi muốn liếʍ thử một cái, lại liếʍ thêm một cái…
“Ưm…” Thú nam phát ra âm thanh tỏ vẻ mình không thở được.
“... Xin lỗi, nhưng tại sao khi hôn bạn lại có hương vị kẹo bông gòn?” Tôi buông thú nam ra.
“Dáng vẻ của tôi là dáng vẻ mà bạn muốn nhìn thấy, hương vị của tôi cũng là hương vị bạn muốn nếm.” Hình như anh đã bình tĩnh hơn một chút.
Kỹ năng biến hình này còn vượt xa cả Tề Thiên Đại Thánh và Doraemon!!!
“Bạn cảm thấy ổn hơn chưa?” Bệnh dị ứng tại sao lại nghiêm trọng đến như vậy, sau này mấy thứ có thành phần là cà phê đều không được sử dụng.
“Ừm, tốt hơn một chút rồi.”
“Vậy bạn có phiền nếu tôi hôn bạn thêm một cái nữa không?” Tôi không biết tại sao anh lại muốn tôi hôn anh, nhưng kẹo bông gòn ngon quá, tôi muốn ăn thêm một miếng nữa.
“Không không không không không ngại.” Vừa nhìn đã biết anh hơi căng thẳng, nhưng lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Tôi lại chạm vào bờ môi của anh thêm một lần nữa, sau đó tôi cảm nhận được anh đang đáp lại mình. Tôi nếm được vị trái mâm xôi chua ngọt trên đầu lưỡi của anh, hơn nữa nước miếng của anh còn có vị bạc hà thơm mát, hàm răng cứng rắn giống như kẹo mạch nha, nhưng mấy hương vị này lại không hoà với nhau, mà tách riêng ra thành từng hương vị riêng biệt.
“Bạn ăn ngon quá.” Tôi choáng váng.
“Bạn, bạn cũng rất ngon.” Anh đỏ mặt nói.
“Môi của tôi có hương vị gì?” Tôi vừa mới uống cà phê xong, nên có lẽ trong miệng chỉ có vị đắng và chát.
“Giống hương vị cầu vồng.” Giọng nói của anh nghe rất nhẹ nhàng.
“Ý của bạn là kẹo cầu vồng sao?”
“Không, không phải, lát cầu vồng, hương vị của cầu vồng.” Anh nhấn mạnh.
“Tôi vẫn muốn hôn bạn, làm sao bây giờ?” Tôi ghé sát gần anh.
“Không không không sao cả, bạn bạn bạn muốn hôn thì thì cứ hôn đi.” Thú nam càng nói lại càng lắp.
“Hôm nay bạn nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Không thể bắt nạt người suýt chút nữa đã té xỉu được.
“Được.” Anh lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn.
Không gian của căn nhà hơi nhỏ, vậy nên tôi ngủ ở giường đơn, thú nam ngủ trên tấm thảm trên mặt sàn.
“Ngủ ngon.” Tôi nói.
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Đêm hôm đó tôi đã mơ thấy rất nhiều đồ ngọt, nào là ngôi nhà kẹo và cây kẹo cầu vồng, bánh ngọt, Hansel và Gretel*, nhưng không có mụ phù thuỷ, vậy nên tôi và hai anh em bọn họ vui vẻ mà ăn thật nhiều kẹo.
*Hai nhân vật xuất hiện trong bộ phim Thợ Săn Phù Thuỷ của Mỹ