Thú nam khóc.
“Được rồi… Đúng là một câu chuyện buồn.” Anh bỏ “ŧıểυ Hoàng Tử” trên tay xuống.
“Cũng không phải không được.” Tôi tỏ ra đồng ý.
“Nhóm năng lượng của ŧıểυ hoàng tử đã tiêu tan.” Thú nam lau nước mắt ở trên khóe mắt.
“Ừm. Nhưng bạn đã nói trong việc này không có thứ gọi là cái chết đúng không?”
“Đúng, đúng là như vậy.”
“Vậy bạn có thể giúp tôi tìm ŧıểυ hoàng tử được không?” Tôi muốn gặp hoàng tử, hồ ly và hoa hồng nhỏ của người ấy.
“Không, không, không được đâu.” Thú nam từ chối ngay lập tức.
“Tại sao lại không được?”
“Bởi vì nếu làm như vậy thì khối năng lượng tiêu tán sẽ đi qua… Tôi cũng không biết giải thích thế nào, nhưng sau khi tiêu tán chúng sẽ tập hợp lại, sau khi tập hợp lại thì trở thành một sinh linh mới, nhưng không phải dạng nguyên bản kia nữa.”
Thú nam nói rất nhiều, nhưng tôi nghe thế nào cũng không hiểu nổi. Chuyển thế đầu thai, thường hay gọi là luân hồi gì đó.
“Thôi được rồi, vậy thì quên đi.” Mặc dù tôi cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Tôi tôi tôi… Tôi sẽ là ŧıểυ hoàng tử của bạn.” Anh hơi ngại ngùng dơ tay lên.
“Bạn đùa cái gì vậy, bạn có đuôi chó, cũng không khác lúc tôi trở thành hồ ly là mấy, ừm, tôi sẽ gọi bạn là A Hồ, A Hồ A Hồ.” Nói như vậy khá là trơn tru.
“Tôi không muốn trở thành hồ ly! Tôi tôi tôi là ŧıểυ hoàng tử, bạn, bạn là hoa hồng của tôi." Một khi kích động, anh liền nói lắp.
“Hoa hồng? Bạn không thấy cái này sao?” Tôi cố gồng để bắp tay nổi lên, cảm thấy hơi đắc ý với việc luyện tập gần đây của mình.
“Không, không, không cần biết, tôi muốn gọi bạn là hoa hồng nhỏ.” Mặc dù nói lắp nhưng anh vẫn kiên quyết nói cho hết câu, đúng là phong cách của một thú nam.
“Nhỏ nhỏ cái đầu bạn!” Tôi vỗ đầu của anh.
“Tại sao lại đánh tôi, đánh tôi.”
“Đánh chết thứ ngu ngốc nhà bạn.” Hoa hồng cái quái quỷ gì chứ.
Cuối cùng hai người chúng tôi đã thỏa thuận thành công, anh không phải là hồ ly, tôi cũng không phải là hoa hồng, thú nam vẫn là thú nam, tôi vẫn là tôi.
“Tôi nghĩ người có hình dạng nửa người nửa dê đang ở nơi này, vậy nên đây hẳn là tộc người của tôi.” Thú nam cầm cuốn sách “Tầm Dương Phiêu Lưu Ký” mà trước đó mình đang đọc lên, sau đó nói.
“Tại sao nhân vật nam chính lại muốn nhìn thấy một người có ‘cái mũi to hơn cơ thể, mỗi khi hít thở thì cánh mũi lại nở sang hai bên giống như một đôi cánh’, hơn nữa bộ lông lại vô cùng dơ bẩn” Tôi không nghĩ giống như vậy.
“Đầu óc của con người là một thứ gì đó rất khó hiểu.” Thú nam dùng một thái độ triết học để trả lời.
“Đúng vậy, nhưng có phải bạn có nhớ nhà rồi không?” Tôi cảm thấy đó chính là dấu hiệu cho thấy anh đang tìm kiếm tộc người của mình trong cuốn sách.
“Nhớ thì vẫn nhớ, nhưng mạng sống ở thời điểm này lại quan trọng hơn.” Đêm nay, thú nam có phong cách thời đại vô cùng mới mẻ.
“Muốn về nhà thì mau đi gặp giáo sư Đô, chắc hẳn có rất nhiều người trên hành tinh của bạn đang lo lắng cho bạn.” Không biết thú nam kia có phải là đang cậy mạnh hay không.
“Có lẽ một vài người bạn sẽ nhớ đến tôi.”
Nếu lạc vào không gian vũ trụ, có lẽ tôi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như thý nam, nếu nơi ở mới thú vị hoặc tốt đẹp hơn, tôi nghĩ nếu không quay lại được Trái Đất thì cũng không phải là điều quá tệ, bởi vì tôi cũng giống như thú nam, không cha không mẹ, không phải lo lắng vướng bận về bất kỳ điều gì.
Cách đây nửa năm, người chú không phải ruột thịt của tôi đã qua đời, tôi cũng không hiểu tại sao chú ấy lại để lại cho tôi một ít tài sản. Từ đó, tôi từ bỏ công việc nhàm chán của mình, tiết kiệm tiền, thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng, sống một cuộc sống đơn giản nhưng lại nhàn hạ.
Tôi không muốn phải làm việc vì tiền, chỉ cần có đủ tiền tiêu là được. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, sau đó làm những gì mình thích, không quan tâm đến chuyện quá khứ hay tương lai như thế nào đi chăng nữa. Sau khi thừa kế tài sản được ba tháng thì tôi nhặt được thú nam.
Quá trình nhặt như thế nào thì tôi sẽ không nói. Tóm lại, vì tôi không có vật nuôi, nên việc có thêm một thú nam cũng là chuyện không tồi. Miễn là không xa xỉ và lãng phí thì tiền của chú tôi để lại cũng đủ để tôi và thú nam sống trong vài năm.
“Tôi muốn đi làm gia sư ngoại ngữ.” Thú nam nói.
“Cũng được, bạn cứ đi đi.” Có lẽ anh đã học được cách lướt internet, thậm chí còn biết cả nghề gia sư.
“Tôi cũng từng làm gia sư cho KMT184.05, dạy mấy em trai em gái nhỏ tuổi hơn mình."
“Dạy cái gì?” Tôi không quan tâm lắm, nhưng vẫn phải hỏi dựa theo lời của anh.
“Dạy những kiến thức về Trái Đất, bọn họ đều là những đứa trẻ muốn đến trường học ngoài Trái Đất trong tương lai."
“Vậy chắc bạn biết khá rõ về Trái Đất nhỉ?” Tôi vừa thực hiện động tác nhấc mông vừa hỏi.
“Không, Trái Đất là một hành tinh vô cùng phức tạp, tất cả những gì tôi biết chỉ là một vài thứ linh tinh mà thôi.” Nhìn anh có vẻ khá nghiêm túc.
“Tại sao bạn lại thích nơi này như vậy?” Thích đến mức không muốn trở lại KMT là sao vậy.
“Tôi, lần trước tôi đã nói rồi mà, bởi vì nơi này có bạn, bạn lại đối xử rất tốt với tôi.” Thú nam chuyển từ nghiêm túc sang hơi e lệ.
“Chắc phải có lý do khác nữa chứ?”
“Nơi này khác xa với KMT184.05, hệ sinh thái rất phong phú. Trên hành tinh của chúng tôi, thực vật rất đơn điệu, động vật cũng ít ỏi, chủng tộc thì lại không nhiều, ngoại trừ hai thị tộc của Đô Mẫn Tuấn và tôi, tổng cộng cũng chỉ có ba thị tộc.”
“Ồ? Vậy gia tộc còn lại có năng lực gì vậy?”
“Thật ra bọn họ là con lai, bọn họ có năng lực của cả tôi và Đô Mẫn Tuấn.” Nghe đã biết rất mạnh.
Thị tộc của thú nam được gọi là A, thị tộc của giáo sư Đô được gọi là B, thị tộc con lai là AB. Ở trong phim, thì thị tộc AB nhất định sẽ chiếm đất và xưng vương xưng bá ở KMT184.05, nhưng trên thực tế, bởi vì thị tộc A và B đều có tính cách rất ôn hoà nên gen của thị tộc con lai AB có gen hoà bình trội hơn hẳn. Thú nam đã nói, phần lớn những người trong tộc này sống ẩn dật ở những nơi ít dân cư, giống như những người tu hành ở trên Trái Đất, hơn nữa bọn họ cũng không lạm dụng siêu năng lực của mình.
“Bảo sao giáo sư Đô có nhiều siêu năng lực như vậy, nhưng ông ấy lại không dám làm xằng làm bậy bao giờ.” Nhưng ông ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền nhờ dựa vào bất động sản.
“Tại sao bạn cứ nhắc đến Đô Mẫn Tuấn suốt ngày vậy?” Thú nam có hơi mất hứng.
“Nhìn ông ấy cũng khá đẹp trai.” Bao Vĩ Minh, à, là Lý Huy Kinh cũng không tệ.
“Tôi tôi tôi tôi không đẹp trai hay sao?” Anh hỏi.
“Bạn là đáng yêu, òm ọp òm ọp~” Tôi rất thích cái sừng của anh.