Ngài White vừa cắn núm vυ" căng cứng của Sở Tịch vừa lấy tay xoa nắn cái mông to tròn của cậu, một bàn tay khác đưa hai ngón tay vào lỗ nhỏ phía sau khuấy đảo. Sở Tịch đã quá quen thuộc, vật nhỏ dưới thân lại không tự chủ được mà dựng lên, phía sau chảy ra một chút dịch trơn trượt, cậu ngượng ngùng nhìn ngài White, cả người nóng nóng khẽ run.
Sau khi cắn núm vυ" đến mức để lại dấu rắng, ngài White từ tốn hôn lên cơ thể Sở Tịch, trước giờ ngài chưa từng hôn lên thân thể người khác, nhưng ngài lại hôn hai cánh đùi non của Sở Tịch đến nghiện. Ngài White khẽ vòng tay qua eo Sở Tịch, bế cậu lên, dươиɠ ѵậŧ to lớn đẩy đẩy giữa hai cánh mông tròn của cậu. Bọn họ chưa từng làm tư thế này bao giờ, phần lớn đều là Sở Tịch quỳ trên giường hoặc nằm rạng hai chân ra, ngài White là đang thử kiểu mới?
“Vòng tay qua cổ ta nào, lấy chân bám vào eo ta đi, Tịch?” Ngài White khẽ thì thầm bên tai Sở Tịch, giọng nói ấm nóng dịu dàng. Ngài White từ tốn cho dươиɠ ѵậŧ vào lỗ nhỏ, Sở Tịch vẫn đau đến rùng mình, móng tay vô ý cắm vào vai ngài White. Như để nhắc nhở cậu, ngài White thúc mạnh vào bên trong mấy lần. Nước mắt Sở Tịch lại ứa ra, răng cắn vào môi đến bật máu.
Ngài White bị mùi máu của Sở Tịch thu hút, nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn, “Hôm nay ta sẽ không hút máu, không cần sợ.”
Mặt Sở Tịch chạm vào mái tóc vàng nhạt của ngài White, mỗi sợi đều như tơ lụa cao cấp, mềm mại sáng bóng.
Như một người tình thân mật, cậu khẽ hôn lên tóc ngài, lại như thể sợ ngài phát hiện, môi vừa chạm vào đã vội tách ra, vẻ mặt vẫn tràn đầy tiếc nuối.
Ngài White bắt đầu thúc mạnh vào cơ thể cậu, dù cậu cố gắng cỡ nào cũng không ngăn được tiếng rêи ɾỉ của mình, cậu muốn nói, “Em yêu ngài, Elias.” Nhưng rốt cuộc chẳng thốt ra nổi lời nào ngoài tiếng rêи ɾỉ mà ngài White cho là da^ʍ đãиɠ kia.
Cả cơ thể cậu đung đưa theo từng nhịp điệu của ngài White, nhấp nhô lên xuống, dươиɠ ѵậŧ của ngài càng trướng to, đâm ngày càng sâu. Nhưng lần này Sở Tịch lại cảm thấy một sự sung sướиɠ đến kì lạ, bình thường ngài White đều làʍ t̠ìиɦ rất mãnh liệt, khiến Sở Tịch đau như cả người nứt làm hai nửa, nhưng hôm nay ngài lại dịu dàng hơn mọi khi, hai cánh tay vòng qua eo cậu ôm chặt lấy, thỉnh thoảng còn hôn lên gáy và tóc cậu, không hề có ý định hút máu.
Đối với Sở Tịch, sự dịu dàng như nước của ngài White là thứ mà cậu luôn ước ao, cậu cảm thấy hạnh phúc đến nỗi tim đập thật nhanh, trong mắt chỉ toàn hình dáng của ngài White, hai cánh mông cũng cố gắng hết sức để nuốt dươиɠ ѵậŧ của ngài White. “Chúng ta đang kết hợp với nhau, như thể em là của ngài, như thể ngài là của em, mãi mãi. Elias thân yêu. Elias của em...” Giá mà ngài nghe được tiếng lòng của kẻ si tình yêu ngài đến chết này!
“Dọn dẹp phòng làm việc của ta, thông báo cho gia sư ngày mai không cần đến.” Ngài nói hai cận vệ đang đứng trước cửa phòng.
Lúc tắm cho Sở Tịch, ngài White lại làm thêm mấy lần nữa, Sở Tịch cũng vì vậy mà tỉnh lại, vẻ mặt cậu mơ hồ, cả cơ thể mềm nhũn dựa trên người ngài White như một con mèo lười nhác không chịu ăn cá.
Cậu cứ mơ mơ hồ hồ, chẳng còn sức mà giãy dụa, trong mắt cậu chỉ có khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt như biển cả bao la của ngài White.
Cậu nhìn cánh môi đỏ như máu của ngài, mơ màng nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn vụng về non nớt.
Ngài White không những không đẩy cậu ra mà còn đáp lại, lưỡi khẽ đẩy vào miệng Sở Tịch, cuốn lấy lưỡi của Sở Tịch, hôn đến thật là lâu, khiến Sở Tịch thiếu không khí mà nghiêng cổ về phía sau, cậu lại bắn thêm lần nữa, mà ngài White cũng bắn vào cơ thể cậu. Hai cánh môi tách nhau ra, vương lên một sợi chỉ bạc, vừa lấy lại không khí đã tiếp tục dính chặt vào nhau.
Ngài White vừa hôn vừa cắn, miệng của Sở Tịch rách ra vương một ít máu, nhưng cậu vẫn nhiệt tình đáp lại cái lưỡi dẻo dai của ngài.
Hai người ôm chặt vào nhau, nước trong bồn tắm đã bắt đầu lạnh, nhưng ở nơi hai người kết hợp thì như bốc cháy, Sở Tịch âu yếm nhìn ngài White, ước gì thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này! Khoảnh khắc như thể hai người thật sự yêu sâu đậm! Nhưng đó cũng chỉ là điều ước! Cậu sợ rằng chính mình đang mơ, lại muốn vĩnh viễn đừng tỉnh lại!
Trời đã sáng, Sở Tịch cũng mệt đến nhũn cả người, ngài White không giống mọi khi để cậu ngủ ở phòng khác mà mang vào phòng của ngài.
Ngài đã mặc vào một bộ đồ ngủ màu trắng, nhưng không hề có ý định để Sở Tịch mặc quần áo vào. Sở Tịch cũng chẳng cầu ngài.
Sáng sớm trời lạnh, cậu chỉ có thể rúc vào lòng ngài White ngủ, ngài White cũng nhẹ nhàng ôm cậu, thì thầm khẽ nói, “Ngày mai hôn thê của ta sẽ đến ở vài ngày, em phải thật ngoan ngoãn thì người đó mới chấp nhận em làm ‘vợ bé’ của ta, em hiểu không?” Giọng điệu của ngài như thể việc này chẳng có gì to tát, như thể đang đùa giỡn Sở Tịch.
Sở Tịch đang nằm trong lòng ngài White khẽ ngước mắt lên nhìn ngài, dù cậu cảm thấy rất ấm ức và ghen tuông nhưng vẫn khẽ đáp, “Vâng…”
“Sao? Em ghen hả, Tịch của ta?” Ngài White trêu chọc, hôn lên trán Sở Tịch, vật nhỏ ngày càng to gan rồi, không những dám cào ngài, hôn ngài mà còn dám nhìn ngài với vẻ mặt uất ức đó?
Sở Tịch mím môi không trả lời, cậu không muốn phải tranh giành với một người phụ nữ! Nhưng cậu cũng rất sợ ngài White sẽ chán cậu, ngài sẽ yêu một người khác, mà cũng có thể, cậu sợ phải thừa nhận ngài White từ đầu đến cuối chưa từng yêu mình!
“Em yêu ngài.” Lần đầu tiên cậu nói rõ ràng rành mạch như vậy, giọng nói dịu dàng tràn ngập yêu thương. Cậu khẽ vươn người lên hôn ngài White, hôn rất nhẹ nhàng, sau đó lại hôn cổ và xương quai xanh xinh đẹp của ngài. Cậu bò lên người ngài mà hôn, gò má đỏ ửng, hai mắt long lanh như thể pha lê, “Em yêu ngài.” Lặp đi lặp lại, đến mức cổ họng cậu bắt đầu đau, cậu vẫn cố gắng nói tiếp, “Sở Tịch yêu Elias mãi mãi, yêu đến chết!” Sở Tịch đau đớn nói, nói xong cổ họng nghẹn đắng lại. Cậu tự lừa chính mình rằng Elias của cậu là của cậu và Elias của cậu cũng yêu cậu!
Ngài White nhìn con người đáng thương trên người mình, nhìn nước mắt ấm nóng mặn chát của cậu bắt đầu rơi xuống ngực ngài, tiếng yêu ngài cứ văng vẳng bên tai, như thể dùng tình yêu để nguyền rủa ngài. Cậu đã bắt đầu nhận thức được ngài không hề yêu cậu rồi...
Elias của Sở Tịch nhìn Sở Tịch bất lực mà đau đớn rơi nước mắt, giọt nước mắt từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu. Em tại sao lại đáng thương như vậy chứ? Một đời của con người vốn chẳng dài, lại cứ nhất quyết muốn độc chiếm ta? Chiếm lấy trái tim ta? Ta vốn đã yêu người khác từ khi sinh ra trên đời! Mà em tình cờ lại có đôi mắt giống người đó!
“Tịch của ta, ngủ ngoan thôi nào.” Ngài White lau đi nước mắt của Sở Tịch, trìu mến nhìn cậu, rồi ôm cậu thật chặt như muốn khảm vào cơ thể mình, Sở Tịch lại vẫn cứ run rẩy, khóc không ra hơi, sau đó lại vì mệt quá mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của người tình vô tâm.
Nghĩ thế nào đó, ngài White lại thì thầm, “Ta cưới cô ta cũng chỉ vì gia tộc, em cần gì phải sợ như thế? Hiện tại ta chỉ có mỗi em...”
Lúc tỉnh lại, hai mắt Sở Tịch đã sưng lên, bên cạnh đã lạnh từ lâu, cậu thẫn thờ thất vọng.
“Ngài White nói ngươi mặc bộ đồ này vào rồi đi dùng bữa tối.” Dương Thanh nhìn con người vừa tỉnh dậy trên giường của lãnh chúa, trên người cậu ta đầy dấu hôn, không một mảnh vải che thân. Hai mắt cậu lại sưng đỏ, cơ thể thập phần da^ʍ đãиɠ, khuôn mặt lại hoàn toàn một vẻ ngây thơ mơ màng, loại kĩ nam này hắn thấy khá nhiều rồi, kiểu này cũng là kiểu mà ngài White hay mang về nhất, nhưng chưa từng có người nào trụ quá một tháng.
Tình yêu là thứ khó giấu đi nhất, con người nằm trên giường mỗi khi nhìn lãnh chúa đều là một vẻ si mê, khi ở dưới thân lãnh chúa cũng vậy, nhu tình như thật, không có phần nào giả tạo, như thể cậu ta thật sự yêu lãnh chúa, mà lãnh chúa, chắc hẳn cũng đã biết. Nhưng ngài vẫn không vứt bỏ cậu ta, thậm chí còn có ý định ‘giới thiệu’ cậu ta với phu nhân, cho cậu ta ăn cùng bàn.
Dương Thanh nghĩ nghĩ gì đó nhưng rồi lại vội phủ nhận, lãnh chúa là kẻ tuyệt tình bậc nhất thiên hạ, làm gì có chuyện ngài rung động trước một con người thấp kém như Sở Tịch!