Công việc của ngài White chẳng hề ít, buổi sáng ngài đi ngủ, sau khi ngủ đủ thì ngài thức dậy để chuẩn bị làm việc vào chiều tà. Tuy ngài không sợ ánh sáng, nhưng thói quen của vampire vốn là sáng ngủ tối thức.
Sở Tịch ngủ ở phòng dành cho khách cũng đã tỉnh lại. Mơ màng xoa xoa cái mông vẫn còn đau.
Lúc trước cậu thường làm gác đêm cho mấy kĩ viện, sáng lại đi khuôn vác hàng hoá, khi không có việc còn đi đánh giày và bán hàng dạo, cả ngày ăn một bữa, có khi còn chẳng có gì vào bụng.
Một ngày nếu ngủ quá năm tiếng thì cậu sẽ tự trách mình không có tiền đồ. Tiền thuốc cho em gái cậu rất đắt, dù cậu có kiếm bao nhiêu cũng không đủ, nghĩ đến đây, cậu lại thấy cảm tạ ngài White. Hai má cũng đỏ lên khi nhớ lại dáng vẻ của ngài White khi bắn trong cơ thể cậu.
Sau khi ăn xong bữa tối, cận vệ của ngài White dẫn Sở Tịch đến phòng làm việc của ngài, tên cận vệ là một vampire thuần chủng, không hề giống những vampire tầm thường khác, ánh mắt khi nhìn Sở Tịch không hề để lộ chút khinh thường nào.
Nghe tiếng chân Sở Tịch ngoài cửa, ngoài White ngước mắt lên nhìn. Dù Sở Tịch có mặc một bộ quần áo đắt tiền sang trọng đi chăng nữa thì cũng không giấu đi phong thái nghèo hèn bẩm sinh của cậu được, thật tiếc cho đôi mắt kia lại ở trên mặt một kẻ như vậy.
Ngài White có chút thất vọng, nhưng rồi vẫn nở một nụ cười xinh đẹp, khẽ nói, “Lại đây nào, Tịch.”
Sở Tịch khẽ tiến lại chỗ ngài White, cậu không dám nhìn vào đống giấy tờ trên bàn, mặc dù cậu cũng chẳng hiểu chữ nào.
“Em không biết chữ?” Ngài White nhìn dáng vẻ của cậu, cũng đã nắm chắc câu trả lời, người ở khu ổ chuột phần lớn đều thất học, Sở Tịch dù dáng vẻ có chút lanh lợi nhưng chắc cũng chẳng khá hơn là mấy.
Sở Tịch ngượng ngùng gật đầu, lén nhìn khuôn mặt không rõ biểu cảm của ngài White. Lăn lộn từ nhỏ nên cậu rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, nhưng lại chẳng đoán được cảm xúc của ngài White lúc này.
“Em có muốn học chữ không?” Ngài White như tìm thấy hứng thú, ngài quá mệt mỏi với đống giấy tờ vô nghĩa này rồi!
Dù hơi lưỡng lự, nhưng rồi Sở Tịch vẫn gật đầu.
Ngài White cầm lấy một tờ giấy trắng, lấy bút viết lên, chữ rất đẹp và ngay ngắn, dáng vẻ của một người có học thức, được dạy dỗ đàng hoàng.
Viết xong ngài đưa ra trước mặt Sở Tịch, “Nhìn xem, đây là tên em, Sở Tịch.”
Hai chữ ngay ngắn tinh xảo mà ngài White viết làm Sở Tịch ngốc ngếch ngưỡng mộ. Cậu luôn cảm thấy những người có học thức đều đứng cao hơn cậu rất nhiều, đôi mắt cậu long lanh tràn đầy ánh sáng mà nhìn vào tờ giấy. Ngài White lại bị dáng vẻ của cậu thu hút, ngài không chỉ để ý đôi mắt như mọi khi, mà là nhìn vào biểu cảm si mê ngu ngốc của Sở Tịch.
Có lẽ vẫn chưa tỉnh táo, Sở Tịch vô tình thốt ra một câu, “Tên ngài... em muốn biết tên ngài!” Nói xong liền giật mình che miệng lại, sợ hãi không dám nhìn lên ngài White.
Nhiệt độ xung quanh như thấp xuống, tên của một vampire quý tộc cao cấp, không phải ai muốn gọi cũng được, thậm chí còn là tội chết!
Ngài White bị câu nói của Sở Tịch làm cho ngạc nhiên, chưa từng có con người nào dám hỏi tên ngài hay biết được tên ngài, tiện dân trước mặt vậy mà gan rất lớn!
"Em xin lỗi...” Sở Tịch bắt đầu run rẩy quỳ xuống, cảm giác bị đánh thừa sống thiếu chết lúc nhỏ lại hiện về, mấy tên vampire rảnh rỗi thường có thói quen đến khu ổ chuột đánh người, Sở Tịch cũng chịu không ít lần, bị đánh đến gãy mấy khúc xương! Cậu cũng để ý, trong tòa đinh thự to lớn này, chưa từng có kẻ nào dám gọi tên ngài White!
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Sở Tịch, ngài White lại mềm lòng, cảnh cậu khóc lóc rêи ɾỉ trên giường lại hiện về, bình thường không mấy bắt mắt nhưng khi trên giường lại thập phần quyến rũ, khiến ngài hưng phấn không thôi.
“Tên của ta là Elias Robert White, ta sẽ dạy em viết. Nhưng em không được gọi tên của ta.” Ngài White khẽ xoa lên mái tóc nham nhở như lông chổi của Sở Tịch, giọng nói thập phần dịu dàng, xoa dịu Sở Tịch đang run rẩy phía trước, cún con của ngài thật nhát gan, khiến ngài không nỡ trách phạt!
Sở Tịch được ngài White tha thứ, trong đầu lại âm thầm ghi nhớ tên của ngài, thật là một cái tên đẹp, như ngài White vậy!
Cả tối hôm đó ngài White ngồi trên bàn làm việc, Sở Tịch nằm trên sàn nhà tập viết, sàn nhà tuy lạnh lẽo thấu xương, nhưng hai người chẳng ai quan tâm cả.
Qua hôm sau thì có gia sư đến cửa, dạy chữ cho Sở Tịch. Gia sư là con người, nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của Sở Tịch mà thở dài.
Gia sư tên Vĩ Thành, vẫn còn khá trẻ nhưng kiến thức thâm sâu, hắn cũng khá nổi trong giới tri thức. Đi dạy chữ cho người khác là thiệt cho hắn, nhưng lương thì cao ngất ngưởng, đây còn là đinh thự của lãnh chúa của phía bắc rộng lớn, địa vị không hề nhỏ!
nɠɵạı trừ sủng vật, người thường đều sẽ không được vào đinh thự của vampire, lãnh chúa lại vì một sủng vật mà ‘mời’ hắn về dạy học, đúng là chuyện lạ!
Thế là ban ngày Sở Tịch học chữ, sau đó đi ngủ đến tối, tối đến sẽ ‘ở cùng’ ngài White. Ngài White cũng dần dần thô bạo với cậu hơn, tinh lực của ngài rất mạnh, lần nào cũng làm đến mức Sở Tịch ngất mấy lần trên giường, đồng thời ngài cũng chỉ hút máu của cậu.
Qua ba tháng Sở Tịch đã gầy đi một vòng, da cũng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, cậu cũng đã học được chữ, nhưng rồi các kiến thức thâm sâu cậu không tài nào hiểu được. Có lúc cậu hiểu rất nhanh, nhưng rồi có lúc dạy mãi không được, Vĩ Thành nổi giận cực điểm với cậu, nhưng lại có lính canh đứng sau lưng, không thể xuống tay mà đánh Sở Tịch mấy cái được!
Lúc nghỉ giải lao Sở Tịch chỉ ngu ngốc ngồi viết đi viết lại chữ 'Elias' trên giấy, không hề chịu mở miệng nói thêm một câu với hắn!
Hắn biết lãnh chúa chưa từng nuôi người nào quá một tháng, vậy mà Sở Tịch đã trụ đến tháng thứ ba. Trong giới quý tộc vampire cũng đã bắt đầu đồn đại về ŧıểυ yêu tinh pháp lực cao cường đang quấn lấy lãnh chúa White.
Lãnh chúa không hề quan tâm, không những không cho Sở Tịch ra khỏi đinh thự nửa bước, hơn nữa còn không hề có dấu hiệu muốn vứt bỏ Sở Tịch!
Sở Tịch lúc mới sinh phải chịu qua mấy trận lạnh thấu xương, đã ảnh hưởng không ít tới não bộ, cùng với việc không đủ chất dinh dưỡng, cậu cứ thế lớn lên vừa hơi ngốc vừa có vấn đề giao tiếp, cậu không thể nói quá nhiều được, nói nhiều là sẽ rất đau cổ họng! Bệnh này cũng là bẩm sinh nên không thể chữa!
Nhưng Vĩ Thành dĩ nhiên làm gì biết mấy chuyện đấy, hắn nghĩ Sở Tịch cũng là kĩ nam mà thôi! Còn bày đặt muốn học chữ! Vĩ Thành là người lớn lên trong gia đình quý tộc, lại được giáo dục theo kiểu tẩy não, phàm là kĩ nam kĩ nữ đều được liệt kê vào danh sách đáng khinh! Mẹ hắn xuất thân kĩ nữ, hắn cũng khinh bà đến mức không thèm chào hỏi!
Đêm đến Sở Tịch lại theo lịch trình, tắm rửa sạch sẽ rồi đến phòng làm việc của ngài White. Cậu quỳ dưới chân ngài White, kéo quần ngài ra rồi khẽ ngậm dươиɠ ѵậŧ của ngài vào, liếʍ đã có phần thành thục, còn cố gắng cho sâu vào cổ họng để làm ngài White tận hưởng.
Cậu ngước nhìn dáng vẻ làm việc của ngài White, hai má cậu hơi đỏ vì động tình. Vẻ mặt Sở Tịch si mê, dù cậu biết cơ thể mình ngày càng yếu cậu cũng chẳng mấy quan tâm, cậu cũng không trả lời câu hỏi của Vĩ Thành nhiều như trước nữa, dường như cả thế giới này chỉ còn cậu và ngài White yêu dấu.
“Nhìn vẻ mặt của em kìa, vẫn chưa đủ sao?” Ngài White đã xử lý xong công việc, khẽ chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Sở Tịch, cảm nhận hơi ấm của cậu đang truyền qua tay mình. Ngài bế Sở Tịch đặt lên bàn làm việc rồi xé toạc áo cậu ra, cậu chỉ được mặc áo không mặc quần, lại bị xé mất áo, trở nên trần truồng trước mắt ngài White.
Cơ thể của Sở Tịch đã gầy đi không ít nhưng cái mông vẫn căng tròn, eo nhỏ đi một vòng, ngực lại nảy nở hơn, dáng vẻ trở nên thập phần da^ʍ đãиɠ. Ngài khẽ xoa xoa núm vυ" căng cứng của Sở Tịch, nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu. Người khác khi ở dưới thân ngài đều là hưng phấn cùng thỏa mãn, riêng chỉ có Sở Tịch, ngoài vẻ mặt si tình ra thì chính là khóc lóc đau đớn, ngài tệ vậy sao?
“Hôm nay ta sẽ nhẹ nhàng với em.” Ngài White vậy mà phá lệ, khẽ hôn lên mắt Sở Tịch, liếʍ đi nước mắt của cậu, dịu dàng ấm áp như sợ con người trước mắt này sẽ tan vỡ vào hư không.