Cậu nhớ lại ngày đầu tiên gặp Trọng Huy. Đó là một ngày nắng đẹp, cậu cùng đám bạn bè không ra gì của mình đi xem phim ở trung tâm thương mại. Trọng Huy cũng dẫn người yêu đi xem phim ở đó, trùng hợp là họ còn ngồi ở phía trước cậu. Vào thời điểm đó họ vẫn là nhũng người xa lạ của nhau.
Lúc đó Hắn và "người đó" ngồi ở hàng ghế phía trước. Cậu vẫn còn nhớ dù đang ở trong phòng chiếu phim tối om thì cũng không thể che đi khí chất ưu tú và phong độ của hắn. Xung quanh hắn giống như được bao phủ bởi một vầng hào quang lộng lẫy nhất. Bóng tối càng không thể che đi sự ôn nhu trong đôi mắt của hắn khi nhìn "người đó". Cậu nhìn hai người đến sững sờ, khi phim đã kết thúc cũng không để ý.
Ra khỏi phòng chiếu phim cậu thấy hắn đang mua nước cho người yêu. Ở dưới ánh đèn cậu nhìn rõ diện mạo của Trọng Huy, dáng người hắn cao ngất, mạnh mẽ, đĩnh đạc và cho người khác cảm giác rất an lòng. Khuôn mặt điển trai tựa như người bước ra từ một bức họa nào đó chứ không phải người thật. Gương mặt luôn lạnh lùng, giống như hắn chỉ dành sự dịu dàng ấy của mình cho những người quang trọng nhất. Thật hoàn hảo!
Nhìn thấy hắn ôn nhu với "người kia" như vậy không hiểu sao trong lòng cậu lại thấy khó chịu vô cùng. Cậu cảm thấy vô cùng ghen tỵ với "người đó", cậu muốn có được ánh mắt ôn nhu của hắn, chỉ muốn nụ cười của hắn thuộc về mỗi mình cậu mà thôi. Nếu không có thì cậu sẽ cướp lấy chúng, tử thần đã cướp đi người mẹ thân yêu của cậu thì tại sao cậu không thể làm điều tương tự chứ?
Song cậu đến bên hắn giả vờ ngã rồi sà vào lòng hắn. Ly nước ngọt của cậu đổ lên người hắn một ít. Cậu liền vờ như cuống quýt xin lỗi. Từng chút từng chút muốn tiếp cận hắn. Đúng vậy, chính là dùng phương pháp cũ rích, ngu ngốc, ti tiện như vậy tiếp cận hắn. Nghĩ lại Gia Uy luôn có cảm giác bản thân lúc đó ngây thơ đến cỡ nào.
Nhưng dường như hắn đã biết được ý đồ của cậu từ trước. Hắn miệng cười nhưng trong mắt không có chút ý cười nào nói: "Không sao. Nhưng cậu đã muốn xin lỗi đến vậy rồi... thì tôi cũng không từ chối!" Âm thanh nhẹ nhàng bay bổng như đang câu dẫn cậu.
Chưa kịp để cậu vui mừng vì kế hoạch tiếp cận thành công thì hắn đã lấy ly nước trong tay cậu đi. Trước con mắt của bao người hắn đổ hết toàn bộ chỗ nước ngọt đó lên người cậu. Rồi hắn lại cuối thấp xuống, trong mắt không có một chút độ ấm nào nói thầm bên tai Gia Uy, âm lượng vừa đủ chỉ để một mình cậu nghe được: "Thu lại chút tâm tư dơ bẩn của cậu đi! Cậu út nhà bộ trưởng Hoàng. Hoàng Gia Uy!"
Cậu rùng mình có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Xong lúc cậu lấy lại tinh thần Trọng Huy cũng đã dẫn vị kia nhà hắn đi rồi, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng lạnh lùng.
Nhưng lạ thay cậu không hề cảm thấy tức giận mà ngược lại càng cảm thấy vô cùng hứng thú với hắn. Ấn tượng đầu tiên về Trọng Huy là một kẻ kiêu ngạo, có một chút gì đó ngang tàn. Và có vẻ Trọng Huy cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà còn có một chút đanh đá. Song ấn tượng đầu tiên về cậu trong mắt hắn lại là một thằng nhóc ti tiện cùng ngu không gì tả được.
Song qua một chút điều tra nhỏ thì cậu mới biết hắn tên là Lâm Trọng Huy, con trai trưởng của một doanh nhân có tiếng trong ngành thời trang. Hắn là một kẻ tài giỏi hơn người, Trong Huy dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có nhiều thành tích đáng gồm trong học tập lẫn công việc. Hắn là một người hoàn hảo đến thế càng khiến cậu không nỡ buông tay.
Và cứ thế là cậu bắt đầu những chuỗi ngày truy đuổi thứ mà cậu cho là tình yêu ấy. Trọng Huy đi đâu cậu sẽ bám theo đó. Bày mọi trò trên trời dưới đất để gây sự chú ý. Hắn càng lạnh nhạt cậu càng bám theo không buôn. Trọng Huy cùng người yêu có nhiều lần suýt chút nữa đã chia tay vì cậu. Nhưng vì tình chưa cạn nên vẫn níu kéo nhau. Cậu rất tức giận, là cậu yêu chưa đủ nhiều sao? Cậu chỉ muốn một chút ôn nhu của hắn sao lại khó đến như vậy chứ? Mỗi lần như thế cậu đều nằm trên giường cuộn lấy tấm chăn của người mẹ quá cố rồi thì thầm cho đến khi thiếp đi: "Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Mẹ ơi!"
Đến khi cậu gần như sắp tuyệt vọng và bỏ cuộc thì cậu đột nhiên nghĩ đến một cách. Nếu như công ty nhà họ gặp vấn đề cậu sẽ xuất hiện như một người hùng và cứu lấy gia đình họ, hắn rồi sẽ yêu cậu chăng? Chỉ cần ra thêm một điều kiện là bắt hắn kết hôn cùng cậu thì cậu sẽ nhờ người ba quyền lực của mình giúp đỡ. Tình cảm có thể bồi dưỡng sau cũng được!
Và thế là dưới sự uy hiếp của cậu và cộng thêm sự nuông chiều của một người ba với con cái, công ty của gia đình Trọng Huy đã điêu đứng, gần như đứng trên bờ vực phá sản. Và đó cũng là lỗi sai nghiêm trọng đầu tiên của Gia Uy đối với Trọng Huy.
Quả thật gia đình họ có đến nhờ sự giúp đỡ của cha cậu. Nhưng điều đáng tiếc là cha của Trọng Huy lại là một người rất tôn trọng con cái. Vì vậy kế hoạch của Gia Uy rơi vào ngõ cụt.
Sai lầm tiếp theo chính là cậu đã chuốc thuốc Trọng Huy. Dùng cách tàn nhẫn nhất ép buộc một đôi uyên ương phải tách rời nhau. Nhưng điều cậu không ngờ đến là tai nạn của "người đó" lại xảy ra ngay sau đó. Dường như người đó đã có ý định tự sát. Cuộc điện thoại cuối cùng của "người đó" là gọi cho mẹ cậu ấy. Những câu từ rất kì lạ, những lời như người sẽ đi xa không bao giờ trở về nữa vậy.
Lúc biết được tin người đó gặp tai nạn Gia Uy thực sự đã nhận ra mình phạm sai lầm lớn rồi. Mỗi đêm nhân lúc không có ai cậu đều quỳ trước giường bệnh của "người đó" không ngừng tạ lỗi, sám hối nhưng đã muộn rồi. "Người đó" sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Cậu chưa bao giờ muốn có ai đó phải chết hay bị thương. Cậu chỉ muốn hai người chia tay mà thôi, cậu thật sự là không cố ý.
Người hắn yêu gặp tai nạn, người nhà cậu ấy lại không cho hắn gặp dù chỉ một lần. Người nhà ấy cho rằng Trọng Huy là nguyên nhân chính của sự việc đáng tiếc này. Sau ba tháng tình hình của "người đó" vẫn không có tiến triển gì nên người nhà họ quyết định đưa cậu ra nước ngoài chữa trị. Thời điểm đó công ty gia đình Trọng Huy cũng đang trên bờ vực phá sản. Vì việc của công ty mà bệnh tim của cha hắn tái phát, nhiều lần đứng trên ranh giới sinh tử. Những chuyện này liên tiếp ập đến khiến tinh thần Trọng Huy gần như đổ sụp.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy cậu lấy một tư thế vô cùng đắc thắng đến trước mặt hắn nói: "Cưới tôi đi! Tôi sẽ cứu cả nhà anh và công ty. Cho anh ba ngày suy nghĩ, nghĩ cho kỹ, giờ chỉ có ba tôi mới cứu nổi anh thôi!"
Chỉ có cậu rõ ràng nhất lúc ấy trong lòng cậu là áy náy, tội lỗi đến cỡ nào. Sự đắc ý cùng kiêu ngạo ấy chỉ là để che giấu đi sự khổ sở trong thâm tâm cậu trước những sai lầm của bản thân.
Nhưng dù vậy đâu đó tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn mong muốn được ở bên hắn. Nhưng cậu thật sự không biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai nữa. Chỉ cần hắn cưới cậu rồi nhờ ba ba giúp đỡ thì có khi sẽ chuột được một chút lỗi lầm đã gây ra trước kia. Hoặc là... hoặc là nếu hắn không muốn cưới thì cậu cũng sẽ nhờ ba cậu giúp hắn. Đây có thể là một tia hy vọng cuối cùng Gia Uy dành cho chính mình, hay chỉ đơn thuần là sự ích kỷ sau cuối của cậu mà thôi.
Và rồi chưa hết ba ngày hắn đã gọi cho cậu: "Tôi sẽ cưới cậu với hai điều kiện hãy giúp công ty của nhà tôi phục hồi như cũ. Và sau khi chúng ta kết hôn cậu không có quyền xen vào đời sống riêng của tôi."
Giọng nói của hắn truyền ra từ điện thoại không hề mang theo một chút độ ấm nào. Cậu kinh ngạc rồi lại cười khổ, trong lòng nhói đau nhưng lại cố tỏ ra kiêu ngạo cười vui vẻ đáp lại: "Được."