Phải mất ba ngày thì mới tìm ra địa chỉ nơi Gia Uy sống hiện tại. Hắn không nghĩ là cậu sẽ đi xa đến vậy. Càng không nghĩ đến cậu lại có thể chịu khó đi làm kiếm tiền duy trì sự sống cho anh trai trong bệnh viện. Không nghĩ tới đây lại chính là Gia Uy hắn từng biết, một cậu công tử con nhà giàu kiêu ngạo, hóng hách, tàn nhẫn kia.
Khi nhận được tài liệu về cậu, suy nghĩ đầu tiên chính là có vẻ cậu sống rất tốt nhỉ. Cầm tài liệu và địa chỉ phòng trọ trong tay hắn không biết bản thân có phải đang xúc động quá rồi không?
Hắn hận cậu thấu xương tủy. Hận đến nổi chỉ thiếu điều muốn rút gân uống máu cậu nữa thôi. Vậy giờ đây hắn đang làm gì thế này? Tự dưng lại nhớ đến cậu, tự dưng lại muốn biết tình hình của cậu, tự dưng lại muốn nhìn thấy cậu
Phải chăng không chính mắt thấy được cậu đau khổ nên mới không cam lòng. Hẳn là thế đi! Nghĩ đến đây Trọng Huy bỗng cười khẩy rồi tự nhủ với lòng rằng hắn chỉ đến xem cậu đang thảm hại đến nhường nào mà thôi
Vậy nên hắn không màng đến đêm khuya mười hai giờ liền gọi cho vị trợ lý tâm phúc của mình đang say giấc nồng cùng chiếc gối ôm ở nhà. Một cuộc điện thoại dựng anh dậy làm trợ lý kiêm tài xế ngoài giờ. Trợ lý rất muốn đập chết ông chủ rồi tiếp tục về nhà ngủ. Nhưng anh lại sợ bị tiền của ông chủ đập chết trước tiên nên đành ngoan ngoãn làm tài xế giữa đêm khuya.
Cuối cùng sau sáu tiếng rưỡi dài đằng đẵng thì họ cũng đã đến nơi. Bây giờ là đúng năm giờ ba mươi phút sáng, trên đường lát đát vài người đi tập thể dục và ăn sáng. Sương sớm mờ mờ ảo ảo, hắn liếc qua vị trợ lý đang không ngừng ngáp lên ngáp xuống bên cạnh tỏ ra ghét bỏ vô cùng.
Hắn xuống xe, giày da, đồ vest cùng chiếc đồng hồ phiên bản giới hạng, đã vậy còn vô cùng đẹp trai và phong độ đã thành công thu hút mọi ánh nhìn của người qua đường. Ai nấy đều suýt xoa chảy nước miếng, một bộ dạng hâm mộ, ghen tỵ, hận! Những ánh mắt ấy hắn đều đã quen chỉ cần làm lơ là được. Hình tượng rất chi là cao lãnh đi đến trước một khu trọ.
Trọng Huy ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bày ra một tư thế "Ta là đến xem ngươi đã chết đói hay chưa" rất châm chọc, rất mỉa mai, vô cùng vô sĩ và ngu không có một điểm nào giống với hình tượng ông chủ tài giỏi của ngày thường. Trợ lý cũng thật cạn lời.
Lúc anh trợ lý chuẩn bị gõ cửa phòng thì hắn ngăn lại: "Chờ đã!"
Rồi hắn lấy điện thoại ra đưa lên xem như gương mà soi, còn vuốt lại những cọng tóc rối bị rơi ra. Hình tượng địa chủ được thiết lập thành công. Lúc này mới ra hiệu cho anh trợ lý tiếp tục gõ cửa. Trợ lý mặt không cảm xúc gõ cửa, anh tuyệt đối sẽ không nhận Trọng Huy là ông chủ của mình.
Nhưng gõ một lúc lâu lại không thấy có một chút phản ứng nào. Anh nhìn qua ông chủ mình thì thấy mặt hắn đã đen như đít nồi rồi. Anh hốt hoảng lo lắng cho tiền lương tháng tới của mình mà từ gõ cửa chuyển sang đập cửa gọi lớn: "Gia Uy cậu có trong đó không? Gia Uy! Mau mở cửa đi, tôi là trợ lý của anh Trọng Huy đây. Gia Uy?"
Vì âm thanh quá ầm ĩ những người ở trọ gần đó đều mở cửa mắng chửi. Người đàn ông trung niên kế bên phòng Gia Uy hảo tâm nói cho họ biết: "Cậu thanh niên trong nhà này cũng lâu rồi tôi chưa thấy cậu ấy ra khỏi phòng. Nhưng tường ở đây cách âm kém lắm. Lúc nảy còn nghe cậu ta cười nữa. Chắc xem phim suốt đêm rồi giờ ngủ quên chứ gì. Thanh niên các người thật là!" Nói rồi ông ta cũng đóng cửa đi vào phòng.
Nghe thế cả hai nhìn nhau rồi trợ lý tiếp tục gõ cửa gọi người nhưng lần này không gọi lớn tiếng nữa. Vẫn không ai đáp lại.
Hắn nóng ruột nhíu mày, tim cứ không ngừng đập nhanh lo lắng. Trọng Huy ra hiệu cho trợ lý đứng qua một bên để hắn đập cửa gọi thử lần nữa. Trọng Huy không tin khi nghe giọng của hắn cậu vẫn sẽ không mở cửa. Nhưng làm hắn thất vọng rồi, cánh cửa vẫn đóng chặt như vậy.
Tim hắn càng đập càng nhanh hơn, ruột gan nóng nảy khó chịu. Tâm thần bất an có lẻ đã có chuyện chẳng lành xảy ra.
Hắn đập cửa nhanh hơn, tiếng gọi cũng không kiềm được mà thành quát lớn: "Gia Uy cậu ra đây cho tôi! Cậu trốn được nhất thời không trốn được cả đời đâu. Nhanh ra đây cho tôi!"
Bên trong vẫn lặng thinh một cách quỷ dị.
Người xung quanh bị đánh thức định ra mắng chửi, nhưng khi ra đến nơi lại bị dáng vẻ hung thần ác sát của hắn doạ cho phải câm miệng trở về.
Chờ không được cậu đáp lại cả hai người đều chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Trọng Huy nhanh chóng dùng sức phá cửa. Âm thanh rầm rầm phát ra doạ những người dân trong khu trọ vừa hiếu kỳ vừa sợ. Nhưng cuối cùng họ cũng không kiềm được ra xem tình hình thế nào. Trợ ký thấy vậy bỏ lại ông chủ vẫn đang điên cuồng dùng cả cơ thể để phá cửa chạy đến phía người dân. Cậu nhanh chóng giả thích tình hình và xin vài thứ có thể phá cửa được.
Mới đầu người dân vẫn còn thấy hơi hoài nghi là đến đòi nợ, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người rất sang trọng không giống dân xã hội đen đi đòi nợ lắm. Lại thấy tình hình thật sự không ổn thì tất cả mọi người đều nhào vào giúp một phần sức. Cuối cùng nhờ vào cái búa của người đàn ông kế bên phòng cậu mới có thể nhanh chóng phá được cửa.
Khi cánh cửa đổ xuống mùi rượu hoà cùng mùi tanh nồng của máu bay ra ập vào mặt của những người có mặt ở đó.
Đập vào mắt của họ là một căn phòng tối tăm, lon chai chất đống lăn lóc trên sàn nhà, bừa bộn đến nỗi không có chỗ mà đặt chân. Nhưng trong mắt hắn điều đầu tiên đập vào mắt hắn lại là máu. Thật nhiều máu, máu chảy lan đỏ một góc phòng, nhiễm đỏ cả những chai chai lọ lọ dưới đất. Gia Uy thì đang nằm giữ vũng máu đỏ tươi đó, một mình chìm trong bóng tối âm u và lạnh lẻo. Giống như ngay lập tức cậu sẽ vĩnh viễn bị bóng tối nuốt chửng vậy.
Vào giây phút chưa ai nhận ra điều khác thường trong căn phòng tối om ấy thì Trọng Huy đã lao vào trong như một mũi tên. Trước sự sững sờ của những người ở đó Trọng Huy quỳ thụp xuống trước người cậu. Ống quần của hắn bị thấm ướt thu hút sự chú ý của hắn. Hắn đưa tay chạm xuống mặt đất... là máu! Là máu đã thấm ướt ống quần của hắn!
Đôi tay hắn run run đưa lên chạm vào mặt cậu. Cả người cậu đều lạnh ngắt cả rồi. Từng giọt, từng giọt nước rơi trên mặt cậu, từng chút làm ướt một bên mặt tái nhợt của cậu. Hắn khóc!
Vì sao? Vì sao rõ là hắn rất hận cậu nhưng khi nhìn thấy cậu nằm bất động giữa vũng máu, cả người đều lạnh ngắt đáng ra hắn phải vui mừng mới đúng chứ. Thế nhưng sao cổ họng của hắn lại như có thứ gì đó mắc nghẹn lại, cả trái tim đều quặn thắt đau đớn từng hồi như vậy cơ chứ. Hắn muốn nói với cậu là hắn chưa cho phép cậu chết sao cậu dám bỏ mặc hắn cùng những tội lỗi cậu gây ra mà ra đi chứ? Cậu đi như vậy cũng thật là nhẹ nhàng quá rồi! Dù rất muốn thốt lên những lời trách cứ nhưng hắn lại không phát ra được một từ ngữ nào.
Hắn run run cúi xuống từ từ ôm cơ thể lạnh băng của cậu vào lòng. Tiếng khóc đọng lại trở thành tiếng hét lớn: "A a a a a!" Âm thanh của sự hối hận muộn màng, tiếng hét ấy thật bi ai làm sao.
Giá như cả hai đừng bao giờ gặp nhau!
Giá như cậu đừng yêu hắn!
Giá như cậu đừng vì cái gọi là yêu đó mà không từ thủ đoạn!
Giá như cậu chưa bao giờ làm những chuyện tán tận lương tâm ấy!
Giá như hắn chịu bỏ qua thù hận sớm hơn!
Giá như hắn chịu tha thứ cho cậu sớm hơn!
Giá như hắn nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn một chút!
Giá như... giá như... giá như...
Nhưng trên đời nào có nhiều cái "giá như" như vậy? Khoảnh khắc thốt lên hai từ "giá như" ấy thì mọi thứ cũng đã quá muộn màng.