Thâm cung sâu thăm thẳm, đáng sợ nhất chính là chốn mật lao u ám. Giờ phút này không gian chật hẹp hôi hám tại ngục giam không hề có một chút tiếng động nào.
Phong Thanh vẫn luôn kiêu ngạo như cũ, không tiếp tục vận y phục nội thị thường ngày, hiện tại bên ngoài khoác mã quái trắng tinh thuần khiết đối lập hoàn toàn với một thân trường bào màu đen bên trong.
Hắn chậm rãi từng bước tiến vào ngục lao, xuyên qua cửa sắt nhìn thấy rõ ràng hai thân ảnh toàn thân bị xiềng xích quấn quanh treo trên giá sắt. Huyết thủy nhỏ giọt chảy, xích sắt xuyên qua xương quai xanh treo bọn họ lên hai bên trên tường.
Hình phòng tràn ngập huyết tinh, trên mặt đất vết tích vẫn còn nguyên vẹn chẳng được quét tước qua, một cỗ hương vị hôi thối cứ không ngừng quẩn quanh cánh mũi Phong Thanh.
Hắn nhíu mày, mở cánh cửa sắt mật lao bước vào.
Bên trong hình phòng, Nhị vương gia cùng Tam vương gia đã bị hành hình đến ngất, cả người vô lực được xiềng xích trói buộc chặt chẽ, huyết tinh trên cơ thể nhỏ giọt tanh bẩn, nhìn không ra là hai vị vương gia đương triều cao cao tại thượng ngày nào. Giờ đây bọn họ chẳng khác nào những tội nhân thiên cổ bị đầy ép trong lao tù, hứng chịu qua đủ loại hình phạt cay nghiệt đau đớn.
Phong Thanh bất động thanh sắc, chậm rãi thuần thục đem gáo nước từ thùng chứa bên cạnh mạnh mẽ tạt lên người hai vị vương gia. Đến khi bọn họ cuối cùng cũng tỉnh táo mở mắt.
Vừa tỉnh dậy liền giận dữ giương mắt về hướng Phong Thanh. Mà Phong Thanh một chút khiếp đảm cũng chẳng có, hắn vận một thân trường bào đen, bên ngoài thanh thoát khoác mã quái mà thâm thuý nhìn bọn họ nở cười, không nhanh không chậm hành lễ, giọng điệu thật châm biếm người nghe.
"Phong Thanh bái kiến hai vị vương gia."
Phong Thanh câu lên khóe môi, chậm rãi đảo mắt nhìn Nhị vương gia đang bị xiềng xích trói đến chật vật như một con chó. Người này trước đây đã từng có ý định muốn khinh rẻ qua hắn.
"Loại cẩu nô tài nhà ngươi còn ở đây vênh váo?", Tam vương gia ánh mắt cay nghiệt nhìn Phong Thanh, có chút kích động lay chuyển thân thể muốn thoát khỏi, nhưng càng cử động thì càng khiến xiềng xích siết chặt lấy y, hình cụ găm thêm sâu vào da thịt, huyết tinh ồ ạt chảy.
Tam vương gia rêи ɾỉ thảm thương, nhưng đôi mắt kia mang đầy thù hận cùng không phục vẫn không ngừng bắn về phía nội thị mang thân phận thấp hèn trong mắt y ở phía trước.
"Cẩu nô tài? A... thật đúng... Nô tài thật là cái loại cẩu thối tha, phiền toái ánh nhìn của hai vị vương gia đây." Phong Thanh điệu bộ tủi thẹn làm trò, mà đôi môi của hắn lúc này đã không kiêng kị càng nhếch thêm cao, hắn quả thật đang cao hứng, thật cao hứng quá đi mất!
Tam vương gia_cái kẻ đang hùng hồn kêu gào này, trước giờ Phong Thanh đều không cho vào nửa con mắt.
Bất tài vô dụng chỉ luôn dựa vào địa vị của mẫu thân là quý phi, không xem ai ra gì, hiếp bức người khác.
"Nhưng nói đi cũng nên nói lại... Tam vương gia, người nghĩ xem mình còn có tư cách gì để nói chuyện với ta như thế?" Phong Thanh càng thêm nhếch môi cười, không quản đến Nhị vương gia nãy giờ bất động thanh sắc, hắn đến bên cạnh Tam vương gia, vươn tay nâng cằm y, ánh mắt đột ngột trở nên cay nghiệt.
"Ngươi...", Tam vương gia tức giận vô cùng, nhưng y nɠɵạı trừ dùng ánh mắt căm phẫn để nhìn lấy Phong Thanh thì còn lại chẳng thể làm gì khác.
Phong Thanh càng thêm vui vẻ, hắn cười càng lúc càng to, sự thoả mãn lúc này đang tràn lan trong ánh mắt của hắn, "Một kẻ đã sai người bỏ độc vào trà của chính phụ thân mình, ngươi nghĩ, hoàng thượng sẽ còn quan tâm đến ngươi sao? "
"......Là... là các ngươi giở trò bẩn thỉu... Tại-tại sao ta lại hại Phụ hoàng cơ chứ... các ngươi... các ngươi... "
Tam vương gia sắc mặt biến dạng, y sợ hãi giương cặp mắt ngẩn ngơ nhìn về phía Phong Thanh, rõ ràng... người trước mắt này xưa nay vô cùng ti tiện, hèn hạ, dù cho ai có nói gì, hắn vẫn luôn thủy chung không hề phản kháng...
Từ giây phút hắn bước vào ngục lao khi nãy, hắn dường như trở thành một con người khác vậy...
Hoặc có khi, đây mới chính là con người thật của hắn........
"Ngươi không hại đến hoàng thượng? Thật vậy sao? A......... sao ta lại nghe nội thị tổng quản nói là do các ngươi sai khiến hắn chứ?"
Ý cười càng thêm đậm, Phong Thanh hào hứng ngắm nhìn biểu cảm run sợ của Tam vương gia. Y giờ phút này ngơ ngác không hiểu chuyện. Y sau cùng cũng chỉ là tay sai vặt cho Nhị vương gia, kẻ có tham vọng nhất... vẫn luôn là Nhị vương gia, cái kẻ luôn im lặng từ nãy đến giờ!
"Ta... ta làm sao lại sai khiến nội thị tổng quản... là tên hoạn quan kia ăn nói hàm hồ! Ta không có, ta không có hãm hại đến Phụ hoàng... Là tên bán nam bán nữ kia vu cáo ta........"
Tam vương gia loạn ngôn ăn nói linh tinh, Phong Thanh liếc nhìn mà không khỏi mỉm cười, Tam vương gia đến hiện tại vẫn luôn độc mồm độc miệng như vậy, chỉ biết nghe theo Nhị vương gia sai khiến, ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Dù cho bọn họ có thật tâm muốn hãm hại đến Hoàng thượng hay không... thì đây cũng đã là cái bẫy mà chính Phong Thanh cùng Tần vương giăng sẵn chờ bọn họ sa chân, có hay không cũng đã chẳng còn quan trọng.
Quan trọng nhất, chính là kẻ cơ trí như Nhị vương gia lại ngây ngốc sa vào bẫy.
"Đế thượng đã phong Tần vương làm Thái tử đương triều." Nội thị cười cười tiếp tục thông báo một tin chấn động, khóe miệng của hắn chưa bao giờ ngừng nhếch lên, hắn chờ ngày này đã bao lâu rồi, cuối cùng cũng trở thành hiện thực!
"Hắn có tư cách đó sao? Hắn không xứng đáng! Tại sao lại là hắn, sao Phụ hoàng lại phong hắn lắm Thái tử... Vì sao không phải là ta? Vì sao?"
Tên ngốc này liên tục ăn nói hàm hồ, Phong Thanh cũng hết cách khuyên ngăn.
"Ngươi nói y không có tư cách sao? Vậy Tam vương gia ngươi đây xem ra thật có tư cách đi?"
"Phi... ta khinh thường hắn. Một cung nữ thấp hèn sau cùng cũng chỉ sinh ra một loại nghiệt chủng thân phận đồng dạng thấp hèn!", lời cay nghiệt lại một lần nữa thốt ra, mà Tam vương gia cho dù có chết đi vạn lần cũng không thể nào bỏ đi cái tính cách này.
Phong Thanh nheo mắt, lần nữa chú ý đến khuôn mặt dữ tợn của Tam vương gia, hắn lại nhịn không được mà cười, trái tim như có người bóp nghẹn. Hắn gằn giọng từng chữ:
"Phải. Thập tam hoàng tử thân phận thấp hèn... Phải. Tần vương là con của một cung nữ... Phải. Thái tử đương triều không thể sánh bằng với Tam vương gia đây."
Mỗi một câu nói, là mỗi một cái tát tay mạnh mẽ lên gương mặt như tạc tượng của Tam vương gia, cái khuôn mặt câu nhân này... các cung nữ cũng không ít lần bị hắn khinh rẻ, cái gương mặt chết tiệt này... Trông lương thiện bao nhiêu thì tâm hồn lại độc ác xấu xa bấy nhiêu, hành động cũng ti tiện dơ bẩn đến tận cùng!
"Ta cho ngươi nói. Ngươi lại lần nữa nói cho ta nghe? Y như thế nào? Y thấp hèn thua kém ngươi ra sao? Nói? "
Phong Thanh vung tay đánh tới càng lúc càng mạnh, đánh đến tay hắn thấm ướt máu đỏ của Tam vương gia, mà từ đầu đến cuối, Tam vương gia chẳng thể nói được một lời, máu mũi chảy ướt, y liên tục thổ huyết, nội thị vẻ mặt thuần khiết như tiên nhân kia, lại không ngừng ra tay đánh đập, như thể hắn đang muốn trả lại từng món nợ ngày xưa vậy, từng chút từng chút đòi lại cho đủ.
"Cho dù trước đây y có rồng sa nước cạn, làm sao ngươi biết y sau này không tung cánh bay cao? Cứ hảo hảo chống mắt lên mà nhìn, ngày mà hoàng đệ thấp kém của ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế... A... nhưng ta lại sợ đến lúc đó ngươi đã không còn mạng để ngắm nhìn nữa rồi."
Dứt lời không bao lâu, một tiếng thét thê lương rốt cuộc cũng vang lên, trên tay nội thị là chủ thủy đang dính huyết tươi.
Phong Thanh điên cuồng giật phanh y phục bẩn thỉu của Tam vương gia, đem chủ thủy khắc lên trên da thịt y, một chữ "Hận".