Bạch y nam tử thong thả nắm dây cương ngựa, điều khiển kị mã đến gần chủ tử hắn.
Tóc của bạch y nam tử kia thật dài, đen óng mượt được buộc lên cao bởi một mảnh vải trắng đồng dạng với y phục, chính là băng vải cột tóc mà chủ tử rất lâu đã dùng ngân lượng của y mua cho hắn. Lần đó còn tận tay buộc tóc lại cho hắn, hắn rất trân trọng, luôn luôn mang nó bên mình, xem như là bảo vật trong tay.
"Thái tử Nguyệt quốc ăn nói hai lời.", bạch y nhân bâng quơ một câu, ánh mắt vô định đảo quanh thân ảnh cứng rắn dũng mãnh của chủ tử của hắn_Tần vương.
Môi nam nhân bất chợt vẽ lên nụ cười ôn nhu, ánh mắt cũng giảm bớt đi mấy phần cứng rắn máu lạnh.
Hắn luôn thích nhìn chủ tử của mình như vậy... Phong Thanh thích đứng từ sau lưng của chủ tử, nhìn ngắm ngài ấy ở một nơi thật xa, chậm rãi từng ngày thấy được sự trưởng thành của y.
Đã từng rất nhiều lần Phong Thanh cố gắng thu liễm tầm mắt, thế nhưng vẫn không thể cưỡng lại được muốn nhìn y càng nhiều. Muốn nhìn xem sau đằng đẵng quãng thời gian ấy, chủ tử của hắn đã trưởng thành đến độ nào.
"Ngươi cũng nhận ra dã tâm của thái tử Nguyệt quốc sao?" Nam nhân vận một thân trường bào màu đen, tóc tùy ý thả dài sau lưng, đưa con mắt đen sâu thẳm thâm thúy đón lấy ánh nhìn của bạch y nhân.
Giây phút mắt chạm mắt cả hai lại không tự chủ được khẽ câu môi cười.
Giữa họ luôn là như vậy, chỉ cần một giây cả hai chạm mắt nhau, không những không thất thố, lại còn đồng dạng cười rộ lên rất tự nhiên, như thể chuyện này đã quá quen thuộc, tầm mắt người nọ sẽ luôn hướng về phía mình, không bao giờ xao lãng.
"Bất quá hắn từ đầu đã không có ý tốt...”, không đợi đến nội thị luôn luôn kiêu ngạo của chính mình lên tiếng, Tần vương khẽ khàng tố cáo Thái tử Phong quốc xảo quyệt mưu mô.
Bạch y nam nhân nhìn chủ tử bức xúc không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng: “Nhưng là... hắn tự mình sa chân vào bẫy của điện hạ."
Vốn dĩ ban đầu là Thái tử Nguyệt quốc cùng Tần vương có cấu kết bất chính, vốn định hôn lễ hòa thân giữa hai nước kia sẽ chẳng bao giờ có thể thành hiện thực, Thất công chúa chắc chắn sẽ phải chết...
Chỉ là không thể tính trước được, Thất công chúa như vậy là tự vẫn, cũng thật là hồng nhan bạc mệnh đi.
Thái tử Nguyệt quốc u mê nam sắc, sao lại có thể chung tình với một nữ nhân đã gặp cách đây rất lâu?
Nhưng Thái tử Nguyệt quốc tính toán cẩn thận bao nhiêu cũng không thể ngờ Tần vương lại biết được ý đồ của hắn, cũng không ngờ tới năng lực dụng binh của người này, hắn tính toán thật sai lầm, một nước cờ tiến quân này, hắn thật sự bội phục Tần vương, cứ ngỡ tập kích đột ngột sẽ khiến Phong quốc lung lay, lại chẳng tin được Tần vương thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bạch y nam tử vẫn sóng vai cùng chủ tử hắn mà đi, sau lưng vẫn là một đa͙σ quân hùng mạnh, trên mặt bất kì ai đều mang nét hào hứng vui mừng.
Đánh thắng được Nguyệt quốc, chỉ sợ trừ bỏ Tần vương, chưa từng có ai có khả năng đó.
Trước nay Phong quốc luôn đối với Nguyệt quốc dè chừng, bởi chỉ cần có chút hiềm khích qua lại, Phong quốc muốn trụ vững cũng khó lòng.
Năng lực của Tần vương thật khiến người khác kính sợ, y tuyệt tình và không hề do dự, khác xa với Hàn đế_thân sinh của y.
Quân sĩ hết ca hò lại uống rượu, hành quân trở về kinh thành đường thì xa lại chông gai, thế nhưng đã là gì, họ vừa đánh bại được một đế quốc hùng mạnh, cứ vui vẻ hò la ăn mừng, chiến thắng này của Tần vương mang lại càng vững vàng địa vị của y hơn cả.
Thiệu Tử Hằng_ vị vương gia này không rõ từ bao giờ tiếng đồn đãi về xuất thân con của một cung nữ, bị Phụ hoàng ghẻ lạnh, bị hoàng huynh hoàng tỷ khinh thường... tất cả đều tan biến, họ chỉ biết có thực tại, người thiếu niên đó đã hiển nhiên làm Tần vương, trở thành cánh tay đắc lực của Hàn đế. Họ chỉ thấy, thiếu niên ấy gay gắt lại cay nghiệt, đối đãi quân thù thế nào, yêu nước kính dân ra sao.
Con đường này đi thật khó khăn, vậy mà cuối cùng cũng đã vững vàng gần đến đích điểm.
"Ta muốn ngươi chứng kiến cảnh ta ngồi trên ngai vàng ở đại điện..."
Nam tử mặc trường bào màu đen, tay phóng khoáng vươn ra nắm lấy cánh tay gầy mảnh đang cầm dây cương ngựa của nội thị bên cạnh y.
Chủ tử đang cười, một nụ cười thật ngọt ngào, giọng nói thanh thúy vang vang, tay chủ tử nắm chặt lấy tay đối phương khiến bạch y nam tử sợ hãi.
Phong Thanh muốn vùng vẫy thoát khỏi, hắn rất sợ ánh nhìn của quân sĩ, hắn không muốn đồn đãi bậy bạ từ bọn họ, hắn không muốn điện hạ của hắn... con đường hoàng vị càng thêm khó khăn...
Thế nhưng, chủ tử của hắn lại không muốn rời tay, tay y vẫn nắm thật chặt tay hắn, như muốn nói với hắn... y sẽ nắm lấy tay hắn đi đến trọn vẹn cuộc đời.
"Ta sẽ xem rõ... nhìn xem thật cẩn thận..."
Nội thị vẫn chậm rãi mở miệng, ôn nhu nói với y, tay gắt gao nắm chặt dây cương cưỡi ngựa, nhìn lấy điện hạ của hắn, nhìn lấy bầu trời trong xanh đằng trước mắt. Trong lòng Phong Thanh có đủ loại tư vị đan xem lẫn nhau.
Tần vương_điện hạ của hắn sắp có cả thiên hạ... sắp nắm trong tay hoàng vị quyền lực. Nhưng liệu rằng cho đến thời khắc huy hoàng đó, liệu rằng điện hạ sẽ hay không cô phụ hắn?
Bạch y nam tử suy nghĩ vẩn vơ một chút, sau lại nhẹ nhàng câu lên khóe môi, nụ cười này thật chua xót.
Cho đến phút cuối cùng đó, khi y thật sự nắm vững vàng đế vị, dù y có hay không cô phụ hắn, hắn vẫn quyết định rời đi... không do dự, cũng sẽ không yếu lòng.
Bởi vì tự khắc trong lòng Phong Thanh hiểu rõ địa vị của chính mình. Hắn chỉ là nội thị thân cận bên cạnh chủ tử không hơn không kém, hắn làm sao có khả năng sẽ ở bên cạnh chủ tử cả đời?
. . .
Vượt qua bao nhiêu khổ ải để trở về đến kinh thành, thế nhưng khi y và hắn vừa trở về đã nhận được tin báo...
Nhị vương gia bức vua thoái vị, chung trà hằng ngày Hàn đế thường dùng đều do Tam vương gia bức ép nội thị tổng quản châm độc vào trà...
Thế nên gần đây bệnh tình không thuyên giảm lại càng trở nên nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức, các thái y đều không thể chữa trị, đồng loạt run sợ mà quỳ rạp, mũ quan cũng không dám đội, cởi bỏ xuống đất hết lòng dập đầu, sợ đến không dám kêu tha mạng.
Tần vương nghe tin trong lòng thầm cười, thế nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ kinh ngạc cùng bần thần không thể tin, y vội vã cùng tâm phúc bên cạnh mình đến tẩm cung hoàng đế yết kiến...