Lúc về đến nhà, Thẩm Cảnh Duyên mới thấy, hiếm khi nào phải ra ngoài mà kiệt sức như thế này. Cậu kể cho Đinh Nghĩa nghe chuyện hôm nay ngay lập tức, mặc dù đó là phiên bản đã được tô vẽ cho đẹp hơn.
"Vậy là ông quyết định ở bên anh ta?"
"Ừ."
"Được rồi." Đối với cuộc sống riêng tư của cậu, Đinh Nghĩa sẽ không can thiệp quá nhiều, "Các ông là gay nên cũng khó tìm được một nửa."
"Ông là trai thẳng mà cũng đâu có tìm được ai."
"... Tạm biệt."
Thẩm Cảnh Duyên bật cười, cái cảm giác chán nản không rõ nguyên nhân cuối cùng cũng nhẹ bớt đi.
Vừa rồi, sau khi cậu và Hàn Hành Chu thống nhất được thỏa thuận xong thì suốt cả chặng đường cũng không nói với nhau thêm câu nào, chẳng ai có ý định tìm hiểu về suy nghĩ của đối phương. Có lẽ họ đều hiểu mối quan hệ này không phải thật nên đâu cần hiểu để làm gì. Mãi đến khi Thẩm Cảnh Duyên chuẩn bị xuống xe thì Hàn Hành Chu mới nói:
"Chúc ngủ ngon."
Thẩm Cảnh Duyên đóng cửa xe, "Chúc ngủ ngon."
Giờ cậu cũng chẳng ngủ được nên dứt khoát mang dàn ý bản thảo truyện ngắn ra sửa lại để gửi biên tập Lý. Thẩm Cảnh Duyên đã ký hợp đồng độc quyền với tạp chí để đăng truyện. Nội dung đang viết mới chỉ là phần mở đầu, cậu thực sự cũng chưa nghĩ ra cốt truyện tiếp theo được. Khi Thẩm Cảnh Duyên viết ŧıểυ thuyết chỉ xây dựng khung chính, còn tình tiết diễn ra trong cốt truyện thì không soạn trước để tránh gò bó bản thân.
Cậu nhìn chằm chằm vào dàn ý mình đã xây dựng cho chương sau, trong lòng bỗng sinh ra chút cảm giác bất mãn, Thẩm Cảnh Duyên liền bẻ cốt truyện theo hướng rất ngược, như thể muốn trút bỏ mọi bực bội trong lòng.
[Đã nhận!] Biên tập phản hồi lại rồi tiện thể hối luôn cả dàn ý bản thảo của Chương 5, hạn gửi vào tuần tới, [Chương 5 đã sẵn sàng chưa?]
[Tôi viết xong đề cương rồi.] Thẩm Cảnh Duyên gửi thẳng dàn ý đi mà không hề do dự, [Anh xem đi.]
ŧıểυ thuyết của Thẩm Cảnh Duyên không phải loại ngốc nghếch ngọt ngào, nhưng chủ yếu vẫn theo hướng ngọt ngào, thỉnh thoảng cũng có sóng gió nho nhỏ để thêm nếm gia vị cho tình yêu, loại tình tiết thế này có thể coi là máu chó, trong mắt người ngoài thì khá dị thường.
[Đó là ngược.] Thẩm Cảnh Duyên biện giải cho mình, [Truyện ngắn mà ngược thì càng chấn động.]
[.... Sẽ HE chứ?]
[Đâu nhất thiết.]
Một lúc lâu sau, ŧıểυ Lý gửi cho Thẩm Cảnh Duyên ảnh chụp màn hình từ Weibo, ý là trước đó, khi đăng bài tuyên truyền chính cậu đã nói: "Bảo đảm là HE! Không cần biết là theo phong cách nào." Kết quả hôm nay lại là "Đâu nhất thiết".
[Vậy thì HE.] Thẩm Cảnh Duyên không muốn lừa gạt độc giả.
[Được rồi.] Dường như, ŧıểυ Lý vẫn chưa thể chấp nhận được sự thay đổi của đối phương, [Nếu có xảy ra chuyện gì thì anh cũng nên nghĩ thoáng một chút.]
[... Cám ơn anh.]
Đúng lúc đó, tin nhắn của Hàn Hành Chu đến, trong đó đã liệt kê ra một vài địa điểm.
[Ngày kia, cậu có rảnh không?]
[Dạ có, sao lại có nhiều địa chỉ vậy?]
[Để cậu chọn một cái.]
[Tôi khó chọn lắm.]
[Vậy thì đến trung tâm mua sắm Thiên Hải, mười một giờ tôi sẽ đón cậu.]
[Vâng.] Thẩm Cảnh Duyên nhắn lại, ngày mai cậu định mua một bộ quần áo mới, hôm đến nhà Hàn Hành Chu chơi, qua phòng của anh ta thì thấy ngoài bộ đồ thể ȶᏂασ ra thì tất cả đều là áo sơ mi.
[Ngủ sớm đi.]
[Anh cũng thế.]
Thẩm Cảnh Duyên không quen mặc sơ mi, đứng soi gương trong phòng thử đồ, cậu thấy hình ảnh của bản thân trước mắt hơi kỳ quái.
"Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp." Thẩm Cảnh Duyên không thấy ngại khi tự khen mình, cậu thử qua mấy mẫu đơn giản rồi gói lại hết, sau đó tự chụp một tấm ảnh rồi gửi cho bố mẹ và Đinh Nghĩa, [Nhìn đi! Trai đẹp này!]
Đinh Nghĩa rất qua quýt: [Ai làm việc ở nhà cũng ăn mặc trang trọng thế hả?]
[Để hẹn hò]
[Yêu đương cái khác hẳn.]
Thẩm Cảnh Duyên tự bổ sung thầm trong lòng: Đó là một cuộc hẹn theo khuôn mẫu.
Hàn Hành Chu cũng rất rập khuôn, bảo mười một giờ đón cậu thì đúng mười một giờ, không lệch phút nào đã lái xe tới trước cổng chung cư. Anh chăm chú nhìn chiếc sơ mi trên người Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi khích lệ bằng gương mặt vô cảm:
"Áo rất đẹp."
Vậy nên Thẩm Cảnh Duyên cũng miệng cười, lòng không cười đáp lại:
"Cám ơn."
"Chúng ta đi ăn trưa trước, rồi đi xem phim, xem xong thì dạo phố, sau đó về nhà." Hàn Hành Chu nói.
Ngay cả quy trình hẹn hò cũng làm theo mẫu, Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, đáp: "Được."
"Ừ."
Hai người chẳng còn gì để nói tiếp.
Thẩm Cảnh Duyên không khỏi nghĩ đến tình tiết trong cuốn ŧıểυ thuyết của mình. Khi hẹn hò, nam chính và nữ chính rất tình tứ trên xe, thậm chí trong lúc đợi đèn đỏ còn nghiêng đầu hôn môi. Cậu ngắm sườn mặt của Hàn Hành Chu, cũng không có ham muốn thực hành.
Hàn Hành Chu tưởng Thẩm Cảnh Duyên đang chán nên giải thích:
"Sắp tới trung tâm thương mại rồi, hơn nửa tiếng nữa là tới thôi."
"Vâng." Thẩm Cảnh Duyên đã từng tới đó, trong đó có một khu vườn rộng lớn ở trên cao nên được coi là thánh địa cho các cặp đôi vào lần hẹn hò đầu tiên. Cậu ngập ngừng hỏi:
"Tôi nhớ ở đó có một khu vườn trên cao."
"Cậu có muốn đi không?"
"Không, tôi chỉ nói thế thôi."
"Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể tới đó."
"Thôi bỏ đi, ở đó có nhiều người lắm." Thẩm Cảnh Duyên biện giải thế nhưng thật ra là do ở đó có quá nhiều cặp đôi, hai người lại là một đôi nam nam giả, nhìn rất lạc lõng.
Hàn Hành Chu gật đầu, cũng chẳng biết anh có ý gì.
Sau khi tìm được chỗ đậu xe, hai người qua nhà hàng lấy số, ứng dụng báo trước anh còn hai mươi bàn nữa đang đợi. Sáng nay, Thẩm Cảnh Duyên chưa ăn được mấy, giờ cậu đói mờ mắt, nhưng đứng ngoài cửa ngửi mùi thức ăn thì đúng là cực hình.
"Chúng ta đừng đợi ở đây nữa." Thẩm Cảnh Duyên không muốn bị tra tấn nữa, "Hay mình đi mua sắm trước nhé?"
"Được." Hàn Hành Chu nghe xong liền cất bước, Thẩm Cảnh Ngôn nghĩ thầm chính cậu còn chưa nói sẽ đi đâu, sao anh lại đi trước. Sau đó, Hàn Hành Chu quay lại nhìn cậu, tựa hồ như không hiểu vì sao đối phương lại đi chậm thế.
"Anh định đi đâu?"
"Khu vườn trên cao." Hàn Hành Chu đưa ảnh chụp trong di động cho cậu xem, "Xem qua thấy rất lãng mạn."
Anh có biết lãng mạn viết như thế nào không? Thẩm Cảnh Duyên thầm oán trong lòng, vì Hàn Hành Chu muốn đi nên cậu cũng ngại từ chối, đành theo anh vào thang máy để lên trên đó.
Được coi là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi có khác, quả nhiên danh bất hư truyền, thỉnh thoảng mới có một vài người lẻ bóng, Thẩm Cảnh Duyên cũng ngại thay cho họ.
Mà thực ra, chính cậu cũng nên thấy ngại, Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ.
"Quả nhiên là có nhiều đôi tới đây." Dường như, Hàn Hành Chu tới đây để ngắm cảnh.
"Vâng, đây là thánh địa hẹn hò mà."
Hàn Hành Chu gật đầu, "Chúng ta cũng đang hẹn hò."
Hai người ăn ý ngoảnh đầu đi, đúng lúc bắt gặp một đôi đang hôn nhau.
Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ, không bằng anh từ bỏ tôi đi.
Hàn Hành Chu không biết Thẩm Cảnh Duyên đang nghĩ gì, có vẻ đối phương đang bị cảnh tượng trước mắt thu hút nhưng bản thân anh còn chưa thể làm tới bước đó được.
Gần gũi, thân mật buộc phải có cảm xúc, cho dù là mê muội thoáng qua hay không khí lãng mạn tự nhiên tới thì cũng anh cũng không thể hôn một cách vô cớ như thế được, Hàn Hành Chu nghĩ.
"Chúng ta chưa cần làm tới bước này đâu." Hàn Hành Chu nói.
Thẩm Cảnh Duyên vừa nghe xong, cảm giác thẹn thùng lập tức biến mất, "Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, được chứ?"
Hàn Hành Chu nhận ra cảm xúc của Thẩm Cảnh Duyên không đúng cho lắm, anh cau mày nói: "Tôi chỉ đang nói rõ ràng thôi mà."
"Thế thì cám ơn, tôi nghe thấy rồi."
Lông mày của Hàn Hành Chu vẫn không giãn ra nổi, Thẩm Cảnh Duyên liếc anh một cái, rồi mở di động, cậu nói:
"Chúng ta đi ăn trưa thôi."
Hàn Hành Chu nuốt xuống câu: "Cậu đang vô cớ cáu giận xuống" rồi nói, "Ừ."