Dường như Thẩm Cảnh Duyên đã cảm nhận được ánh mắt của Hàn Hành Chu, cậu dùng khẩu hình miệng để hỏi anh khi mẹ Hàn đang nói chuyện, "Có chuyện à?"
Hàn Hành Chu lắc đầu, tự hỏi tại sao mình lại nảy ra ý tưởng nực cười đó. Nhưng xem thêm vài tấm ảnh về "Những chàng trai dự kiến sẽ khiến anh động lòng", thì anh lại cảm thấy suy nghĩ của mình không phải bất hợp lý, thậm chí phải nói là rất sáng suốt. Chỉ là anh và Thẩm Cảnh Duyên đã nhận thức rõ về nhau từ trước đó rồi. Chuyện này chẳng thể một mình anh quyết được, phải nói chuyện với Thẩm Cảnh Duyên trước đã.
"Con thấy người này có ổn hơn không?" Mẹ Hàn đã xem Thẩm Cảnh Duyên là cố vấn của mình.
Cậu thấy tất cả đều không ổn! Thẩm Cảnh Duyên cân nhắc lời ăn tiếng nói của mình, tuy cậu và Hàn Hành Chu chẳng thể xem là thân thiết nhưng cũng không thể tùy tiện khi bàn tới chuyện đại sự trong đời anh.
"Con cảm thấy... có vẻ đều không ổn."
Mẹ Hàn thở dài, bà không ngờ Thẩm Cảnh Duyên cũng trả lời như vậy, căn bản người thích hợp nhất đang ngồi trước mặt bà rồi.
Thẩm Cảnh Duyên thấy vậy liền biết, đã đến lúc về được rồi. Vậy nên anh khéo léo đáp:
"Giờ cũng muộn rồi con xin phép về trước?"
"Được." Mẹ Hàn nhìn Thẩm Cảnh Duyên mà thấy hài lòng biết bao, quay sang thấy Hàn Hành Chu cứ do dự như định nói gì đó rồi lại thôi, bà liền nói:
"Con đưa Cảnh Duyên về đi."
"Con biết rồi." Hàn Hành Chu cầm điện thoại và chìa khóa xe, quay đầu nói với Thẩm Cảnh Duyên, "Đi thôi."
"Dạ, con chào dì."
"Chào con, có rảnh thì ghé qua chơi nhé."
Khi Thẩm Cảnh Duyên lên xe, Hàn Hành Chu không nổ máy, mà lại nghiêm túc nhìn Thẩm Cảnh Duyên. Thẩm Cảnh Duyên thấy vậy liền mất tự nhiên, cậu nuốt nước bọt, đối phương quả nhiên là giáo sư đại học, chỉ bằng một ánh nhìn như vậy thôi đã áp bức được người khác, trong khoảnh khắc này, cậu bỗng nhớ lại cảnh mình đi tìm thầy hướng dẫn để sửa luận án tốt nghiệp, hình như thầy ấy cũng nhìn cậu bằng ánh mắt này...
"Tôi có chuyện này muốn nói."
Thẩm Cảnh Duyên không thể không ngồi thẳng lưng khi nghe những lời ấy, "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi nghĩ ấn tượng của chúng ta về đối phương có lẽ hơi võ đoán [1]."
"Hả?" Thẩm Cảnh Duyên không hiểu, rất dễ để cảm nhận được, tại sao lại gọi là võ đoán, "Vậy sau đó, anh nghĩ thế nào?"
"Thực ra mẹ tôi cứ muốn sắp xếp chuyện xem mắt cho tôi, nhưng tôi không có hứng thú với việc gặp gỡ một người xa lạ."
Thẩm Cảnh Duyên oán thầm, cho nên tôi không phải người à?
"Tôi đến gặp cậu chỉ vì mẹ của chúng ta là bạn bè."
Sắc mặt của Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu khó coi, làm như cậu ép Hàn Hành Chu xem mắt ấy, cậu cũng bị ép xem mắt đấy, được không?
"Hiện tại tôi có ý này." Hàn Hành Chu không hề cảm thấy có vướng mắc gì cả, cứ như thể mọi thứ đều hợp lý, "Còn hơn là phải gặp gỡ với một chưa từng quen biết, rồi mỗi lần đều rơi vào tâm thế sẵn sàng mạo hiểm đạp trúng mìn thì tại sao chúng ta không..."
"Tôi hiểu ý của anh rồi." Thẩm Cảnh Duyên ngắt lời anh.
Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy mặc dù mấy ngày trước cậu cũng từng "so ra thì Hàn Hành Chu cũng không tồi" nhưng khi nghe chính từ chính miệng Hàn Hành Chu nói cũng có suy nghĩ ấy thì phản ứng đầu tiên của cậu là kinh ngạc, tiếp đó là thấy hoang đường. Không chỉ Hàn Hành Chu, mà chính Thẩm Cảnh Duyên cũng thật hoang đường. Là một nhà văn chuyên viết ŧıểυ thuyết tình cảm, cậu đã sắp đặt hàng loạt mối tình ngọt ngào hay khó quên cho rất nhiều nhân vật dưới ngòi bút của mình, duy chỉ có cậu, đối với tình yêu vẫn dừng lại ở bước yêu thầm, một chút lãng mạn cũng chưa được trải nghiệm. Giống như nhân vật chính trong ngòi bút của mình, cậu cũng khao khát sự lãng mạn, nhưng không muốn để người khác biết rõ tâm tư rồi lại vô tình bị hiện thực bào mòn. Thế mà giờ đây, cậu lại đặt những suy tính lên trước duyên phận, thứ tình cảm giữa cậu và Hàn Hành Chu đã mất đi ý nghĩa.
"Cậu thấy sao?" Giọng điệu của Hàn Hành Chu đều đều, như thể anh đang hỏi "cậu thấy nhà hàng này thế nào" thay vì "cậu cảm thấy sao nếu chúng ta cố gắng ở bên nhau".
"Tôi..." Thẩm Cảnh Duyên không biết trả lời như thế nào, "Tôi cũng từng có suy nghĩ như vậy."
Hàn Hành Chu nhướng mày, không ngờ đối phương lại nói câu này, "Về phương diện này, có thể xem như chúng ta đã đồng điệu."
"Quá khen." Dường như Thẩm Cảnh Duyên đang thỏa hiệp với hiện thực. Hàn Hành Chu nói đúng, thay vì gặp gỡ những người mới trong sự nỗi lo "dẫm phải mìn" thì chi bằng tìm một người đã hiểu rõ về gốc gác của nhau, đã gặp mặt một lần, ấn tượng không tốt cũng không xấu.
"Được, vậy qua mấy hôm nữa chúng ta lại gặp nhau."
Thế mà trên xe của Hàn Hành Chu lại có một cuốn sổ, thói quen ấy của đối phương khiến Thẩm Cảnh Duyên bị sốc. Thân là một nhà văn mà cậu cũng không có thói quen mang theo sổ bên mình để ghi lại những linh cảm.
"Chúng ta không thể quá vội vàng, phải để cha mẹ hai bên thấy rằng, chuyện của chúng ta là lẽ đương nhiên tựa như nước chảy thành sông [2]
Thẩm Cảnh Duyên nhắm mắt lại nghĩ thầm, chuyện này mình cũng quen rồi, chẳng phải tình tiết quen thuộc trong ŧıểυ thuyết sao.
"Mấy hôm nữa, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò, gặp nhau mấy lần rồi cha mẹ đôi bên sẽ thắc mắc, đến lúc đó thì thẳng thắn với họ là xong."
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu thất thần, "Chúng ta phải diễn bao lâu?"
"Diễn?" Hàn Hành Chu không đồng ý với cách nói của cậu, "Chúng ta đồng hành cùng nhau để đạt được mục đích của riêng mình, không tồn tại cái gì gọi là thời hạn cả".
Vậy có nghĩa là muốn ràng buộc cả đời ư, Thẩm Cảnh Duyên nghịch ngón tay một lúc, cậu không nói dối Đinh Nghĩa, cậu thực sự bắt đầu hết hy vọng vào tình yêu. Ngay lúc ấy, nhìn thấy Hàn Hành Chu đã thầm nghĩ, nếu là một người đàn ông đẹp trai như này thì mình cũng chẳng thiệt thòi gì.
"Tôi hiểu rồi, tới đây còn cả kết hôn nữa đúng không?"
Nghe thấy thế, Hàn Hành Chu quay sang nhìn cậu, tựa hồ như anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nét mặt, anh đáp:
"Về mặt cơ sở, trong khoảng thời gian này nếu cậu gặp được tình yêu đích thực của mình thì tôi sẽ không ngăn cản."
"Được rồi." Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, "Cứ làm theo kế hoạch này."
Hàn Hành Chu rất hài lòng với thỏa thuận hợp tác mà họ đạt được, anh đưa tay ra rồi nói:
"Rất hân hạnh được hợp tác."
Thẩm Cảnh Duyên hít một hơi thật sâu, cậu hiểu rằng đây là thỏa hiệp cuối cùng:
"Chúc cho hai ta sẽ vui vẻ."
_____
[1] Võ đoán: chỉ dựa vào ý chủ quan, không có căn cứ nào cả.
[2] Nước chảy thành sông: một điều tất nhiên sẽ xảy ra; đến thời điển chín muồi thì việc chắc chắn sẽ thành.