Hoà An bị một câu nói làm cho nhân sinh quan thay đổi. Anh yêu Minh Phong ba năm. Kể cả lần đầu tiên hay những lần sau đều là Minh Phong quyết định muốn làm hay không. Chưa bao giờ hỏi ý kiến Hoà An muốn hay không! Tuấn Khải hiện tại tạo cho Hoà An được cảm giác tôn trọng. Chính là cùng nhau quyết định.
Hoà An đã bị cảm hoá hoàn toàn, ôm Tuấn Khải trở lại nói nhỏ vào tai. "Được."
Tuấn Khải liền mỉm cười rút tay ra. Nằm ngữa xuống. "Vậy ăn nó cho anh trước!"
Hoà An ngoan ngoãn lui về ngậm đại điểu trong miệng. Lên xuống đều đặn khiến Tuấn Khải thích đến quay cuồng đầu óc. Một lúc sau cảm thấy tới lúc rồi anh mới kéo Hoà An trở lên.
"Em quỳ lên được không?" Tuấn Khải đề nghị.
Hoà An không ý kiến gì nhẹ nhàng xoay người ngược lại. Chống hai khuỷ tay xuống hai đầu gối cũng khuỵ xuống. Nâng người lên. Đây chính là tư thế hoàn hảo cho những lần đầu tiên.
Tuấn Khải không vội vàng tiếp tục dùng dầu và ngón tay tiếp tục mở rộng cho Hoà An quen nhất có thể. Nhưng không ngờ Hoà An lại bị làm cho không chịu đựng được thêm. "Anh bắt đầu được rồi!"
Tuấn Khải lặp lại. "Em sẵn sàng rồi?"
Hoà An tức tối. "Tốt nhất là làm nhanh một chút!"
Tuấn Khải nghe xong liền mỉm cười. Mặc áo mưa, đổ thêm dầu vào đại điểu và cúc nhỏ. Rồi nhẹ nhàng cho chúng nó gặp nhau. Tuấn Khải không gấp gáp nhưng Hoà An lúc này đã rất khẩn trương. Hơi thở cậu bắt đầu tăng nhịp. Tuấn Khải cũng bắt đầu căng thẳng. Anh không muốn Hoà An phải đau. Nhưng nếu bây giờ anh dừng lại có thể cả đời này anh đừng hòng được một lần nào thử nữa.
Tuấn Khải cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể đưa cậu em của mình nhích được vào trong một chút. Đúng là vừa mới một chút thôi nhưng Hoà An đã giống như bị thọc huyết. "Con mẹ nó đau chết em rồi!" Hoà An bật rống lên.
Tuấn Khải lúc này đã đưa được đầu nhỏ vào trước. Bỗng dưng ngừng động tác. "Em không sao chứ?"
Hoà An tiếp tục khóc lên. "Cái của nợ của anh cũng không nhỏ được bớt một tý sao huhu."
Tuấn Khải tiến thoái lưỡng nan. "Vậy anh lấy ra. Được không?"
"KHÔNG ĐƯỢC!" Hoà An hét lớn hơn.
Tuấn Khải tránh mất thời gian. Một phát đẩy mạnh tới hơn một nữa cây gậy được đưa vào. Giây phút này Hoà An bị đau đến khuỵ cả thân trước xuống đập tay xuống giường liên tục. Còn Tuấn Khải bị nơi ấm nóng bên trong Hoà An làm cho đầu óc mất tỉnh táo. Điên cuồng thích thú.
"Hoà An..." Đột nhiên Tuấn Khải kêu lên tên Hoà An.
Hòa An nghe nhưng không thể trả lời nổi. Chỉ nghe được đầu mình như muốn vỡ ra. Những âm thanh yếu ớt thốt ra dưới âm thanh chuyển động phía sau hòa thành một. Cuồng nhiệt, máu lửa, điên cuồng.
Tuấn Khải tiếp tục không kìm lòng nổi mà nói những lời kích động. “Anh yêu em…rất yêu em...điên cuồng yêu em…”
“Đừng như vậy với anh lần nào nữa…anh không chịu nổi khi không có em…”
Hòa An cái gì cũng đã nghe thấy. Tất cả nổi đau hiện tại dường như đã bị Tuấn Khải nói mấy câu mà tiêu tan. Hạnh phúc vỡ òa theo nước mắt mà rơi xuống. Chỉ có thể trong cổ họng phát ra vài âm thanh để chứng tỏ với Tuấn Khải là mình có đang nghe thấy chứ không hề đáp trả…
Càng về sau càng không kìm chế được. Cả hai điên cuồng quấn lấy nhau tới lúc Hoà An sắp không chịu nổi nữa. "Tay anh...tay...giúp em..."
Tuấn Khải hiểu ý. Đầu tiên là rút ra trước, xoay người Hoà An nằm ngữa ra. Tiếp tục cho ngược vào trong. Hoà An cảm thấy vị trí tiếp xúc bị thay đổi nên liền kêu lớn lên bằng từng tiếng ngắt quãng. Định đưa tay vào ŧıểυ Hoà An để tự giúp mình thì liền bị Tuấn Khải giữ lại.
"Cố một chút nữa..."
Hoà An cầu xin. "Đừng...em sắp không...nổi.."
Tuấn Khải không cho Hoà An cơ hội nói tiếp lập tức gia tăng tốc độ. Hoà An bị nín tới bật khóc. Tuấn Khải không nhịn được đau lòng liền thả lỏng tay ra giúp Hoà An. Quả nhiên chưa đầy một phút sau Hoà An đã cong người lên rồi bắn ra đầy lên cả tay của Tuấn Khải.
"Ân..." Hoà An nói không thành tiếng chỉ có thể tạo ra những âm thanh không rõ từ trong cuống họng.
Tuấn Khải cũng biết Hoà An không chịu được thêm nên với tay lấy chiếc gối bên cạnh. Nâng hông Hoà An đặt lên. Rồi ra sức thoả mãn phía dưới của mình. Một dòng điện từ đại não xông thẳng xuống toàn bộ cơ thể khiến Tuấn Khải điên cuồng gầm lên một tiếng rồi bắn hết tất cả vào trong Hoà An.
Hoà An đã không làm gì nổi nữa. Mặc kệ cho Tuấn Khải vác mình vào nhà vệ sinh cọ rửa vệ sinh từ trên xuống dưới. Xong rồi còn pha nước ấm cùng nhau ngâm mình vào đó.
"Chúng ta còn chuyện chưa giải quyết!" Hoà An mắt nhắm chặt nhưng vẫn không quên chuyện ẩn khuất dằn vặt mình cả tuần nay.