Sứ thần ngày mai sẽ rời đi, Vũ Văn Quân Quyết là vua một nước nên ở lại tiếp khách. Cuộc so tài luận võ qua đi, lại có gánh hát nữ lên đài ca hát, thẳng đến màn đêm buông xuống, bên ngự hoa viên mới kéo lên dạ tiệc mở đầu.
Lúc này ở ngự hoa viên, Vũ Văn Quân Quyết một mình phía trên, Hoàng hậu cùng các cung phi ngồi xuống cùng một chỗ, bữa tiệc đang lúc ca múa, ăn uống linh đình. Vũ Văn Quân Quyết lại không thể nhẫn lại được, Tác Tây đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại!
May mà những người còn lại đều đang ăn uống, cũng không ai dám ngang nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đương lúc Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt ngày càng trầm, tổng quản Tác Tây rốt cục lén lút đi tới bên cạnh.
Vũ Văn Quân Quyết lạnh mắt liếc hắn, để không gây nên sự chú ý, chỉ trầm giọng nói: “Tử Thư thế nào?”
“Hồi Hoàng thượng, công tử không sao. Thái y nói trước hết thai nhi ba tháng không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng, công tử là bởi vì mệt nhọc quá độ hơn nữa cuộc so tài luận võ hôm nay đại khái quá mức ồn ào nên mới động thai, lúc này công tử đã ngủ rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết mắt phượng híp lại: “Mệt nhọc quá độ?”
“Đúng vậy, ŧıểυ nhân nghe nói công tử vì muốn làm ngọc bội cho hoàng thượng nên đêm qua chưa ngủ.”
Vũ Văn Quân Quyết hơi nhíu tuấn mi, cầm chén rượu trong tay, trong lòng suy nghĩ hôm nay Mộ Tử Thư cầm khối ngọc bội kia. Hắn biết Mộ Tử Thư kỹ tính, nhất định sẽ không tặng khối ngọc bội thông thường, lại không nghĩ hắn tự mình làm, ngược lại có chút gấp gáp nghĩ muốn tận mắt nhìn khối ngọc bội kia.
“Hoàng thượng, ŧıểυ nhân vừa rồi bị Lễ bộ Thị lang thỉnh đi.”
Vũ Văn Quân Quyết gật đầu không đáp, ý bảo hắn nói tiếp.
Tác Tây lúc này mới tiếp tục nói: “Hôm nay cũng là sinh nhật công tử. Bởi vì cung ngày sinh nhật với Hoàng thượng, Lễ bộ Thị lang xin chỉ thị ŧıểυ nhân có phải hay không ngày khác làm sinh nhật cho công tử.”
Vũ Văn Quân Quyết nháy mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện như vậy làm sao bây giờ mới nói!”
Cẳng chân Tác Tây run lên, cẩn thận hỏi: “Theo ý của Hoàng thượng, sinh nhật công tử có thể bổ sung ngày khác?”
Vũ Văn Quân Quyết hơi trầm ngâm một chút nói: “Không cần, tử thư đang an thai. Trẫm cảm thấy không khỏe, ở đây giao cho ngươi.”
Vũ Văn Quân Quyết không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một mình rời đi. Tác Tây nhìn hoàng thượng nhà mình bước chân nhẹ nhàng, khóe mắt khóe miệng cùng nhau co giật. Hoàng thượng, ngài quá tùy hứng! Các sứ thần còn ở đây! Giả bộ bệnh cũng phải giả bộ cho đúng a!
“Hoàng thượng thân thể có chút không khỏe, không thể tiếp tục tiếp khách, chư vị không cần câu nệ, tiếp tục uống.”
Tổng quản Tác Tây đã nói như vậy, mọi người cũng sẽ không tái nhắc lại, tiếp tục vui chơi ăn uống.
Khuynh Nguyệt điện
Vl vm thấy Hoàng thượng vốn nên ở dạ tiệc lại một thân một mình tới Khuynh Nguyệt điện, vội vã cao hứng tiến lên tiếp giá.
“Nô tì…”
Vũ Văn Quân Quyết tay làm một động tác chớ có lên tiếng, liếc nhìn phía sau các nàng.
Hỏi Mai thông suốt liền nhỏ giọng nói: “Công tử ngủ rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, rón rén đẩy cửa phòng đi vào, hai cung nữ đóng kín cửa, đứng ở bên ngoài.
Mộ Tử Thư sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khuông mặt lúc ngủ cũng yên tĩnh, có thể thấy được bụng dưới đã hết đau.
Vũ Văn Quân Quyết nhẹ nhàng ngồi xuống dưới mép giường, cẩn thận dịch chăn nâng lên, lại tiếp tục đến gần, thân thể cúi người hôn lên trán Mộ Tử Thư. Sau đó liền thấy cái hộp gấm nhỏ đặt cạnh gối, hộp gấm chính là chứa miếng ngọc bội.
Vũ Văn Quân Quyết khóe miệng phủ lên một nụ cười yếu ớt, đem hộp gấm mở ra, bên trong là một khối bạch ngọc. khối bạch ngọc này cũng không phải là thượng hạng, thế nhưng mài cực kỳ tinh xảo, đối với một người ngoài mà nói thật không dế dàng làm ra, có thể thấy Mộ Tử Thư rất để tâm đến.
Bạch ngọc hình thức cũng không có điêu khắc tinh xảo hoa lệ rườm rà, cũng không có khắc rồng tượng trưng cho Vũ Văn Quân Quyết, mà cực kỳ đơn giản khắc lên chữ “Quân Quyết”, thật cẩn thận trên tấm ngọc bội màu lam nhạt cùng dây tua.
Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận vuốt ve cái chữ này, khóe miệng tiếu ý lại sâu thêm vài phần, chính là một khối ngọc bội đơn giản không chút đặc biệt nào nhưng lại khiến hắn thập phần yêu thích, rất tự nhiên đem ngọc bội đeo bên hông của mình.
Qua hồi lâu, Mộ Tử Thư mới tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở mép giường. Mộ Tử Thư có chút hoảng hốt, nhất thời không biết là mộng hay là thật, đợi ý thức dần tỉnh thì mới phát hiện thật là Vũ Văn Quân Quyết.
“Tỉnh?”
“Hoàng thượng? Giờ gì?” Hắn nhớ ký Vũ Văn Quân Quyết hắn là ở thọ yến tiếp sứ thần.
Thấy Mộ Tử Thư muốn ngồi xuống, Vũ Văn Quân Quyết cúi người nâng hắn dậy kéo vào trong ngực mình, cầm nɠɵạı bào bên cạnh khoác lên người hắn, lại đem gối đầu hắn dựng lên mới để cho hắn ngồi tựa ở đầu giường.
“Đêm đã khuya, bây giờ đang là giờ hợi, nếu tỉnh thì liền ăn chút gì đi.”
Nói, Vũ Văn Quân Quyết gọi Hỏi Lan Hỏi Mai đi chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ.
Khóe miệng Mộ Tử Thư giật giật, hắn muốn nói không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Bất ngờ thấy đai lưng Vũ Văn Quân Quyết đem ngọc bội mình làm, mặt trên khắc chữ kia là lần trước ra cung thì Vũ Văn Quân Quyết bảo hắn gọi, hắn cũng rất thích cái chữ này. Đáng tiếc sau khi hồi cung hắn cũng không còn gọi nữa.
Vũ Văn Quân Quyết chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói: “Lễ vật của tử Thư, trẫm rất thích.”
Mộ Tử Thư mím môi một cái, tiếu ý trên mặt nồng đậm. cảm giác mấy ngày nay dụng tâm không có uổng phí, trong ngực cảm thấy đặc biệt vui mừng.
“Bất quá sau đó không được.”
Mộ Tử Thư không rõ cho nên nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
“Không được thức đêm, thân thể của ngươi không chịu được.”
Mộ Tử Thư gật đầu, nghĩ thầm nhất đinhk là Hỏi Mai các nàng nói, bất quá cũng không có ý trách cứ các nàng, hơn nữa Vũ Văn Quân Quyết quan tâm với hắn mà nói thật là thập phần thoải mái.
Hỏi Lan rất nhanh liền vào, bởi vì đêm đã khuya, lo lắng đến việc không tốt cho tiêu hóa, hai người cung nữ rất quan tâm, chuẩn bị một món cháo thanh đạm.
Vũ Văn Quân Quyết tiếp nhận chén cháo, dùng cái muôi múc một ngụm đặt bên mép thổi thổi, rồi mới đưa đến bên môi Mộ Tử Thư.
Mộ Tử Thư nét mặt ửng đỏ, “Hoàng thượng, Tử Thư có thể tự mình ăn.”
Vũ Văn Quân Quyết ngược lại phản đối, chén cháo rất nóng, không đưa cho Mộ Tử Thư.
Hỏi Lan ở một bên đỏ mặt nhìn, cười cười đóng cửa đi ra.
Nhất thời hai người cũng không nói gì, Mộ Tử Thư an tĩnh ăn chén cháo, Vũ Văn Quân Quyết cũng ngồi im lặng ở mép giường nhìn hắn ăn, thỉnh thoảng nghe thấy thanh âm của chiếc muỗng va chạm vào chén cháo.
Mộ Tử Thư ăn được hơn phân nửa chén cháo sau cũng ăn không vô nữa, sắc mặt Vũ Văn Quân Quyết lập tức trầm xuống.
“Ăn thêm chút nữa, ngươi mới ăn được có bấy nhiêu!”
Mộ Tử Thư có phần khó chịu, cầm lấy cái muôi ăn một miếng nhỏ, hắn không muốn ăn, lúc trước đã không muốn ăn, lúc này lại múc từng chút một đưa vào miệng.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn chậm dãi ăn, sắc mặt trầm hơn: “Ngươi gần đây có hay ăn cơm không?”
“Ân, Tử Thư ba bữa cơm đều ăn.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, “Đều ăn, chính là ăn không ngon phải không? Ngươi nhìn sắc mặt ngươi xem, khuôn mặt muốn trắng giống như cái gì rồi!”
Năm ngày, Mộ Tử Thư nghĩ đã có đến năm ngày, năm ngày trước trước kia người có tới cũng liền vội vã li khai.
Mộ Tử Thư rũ mi, cái muôi trong tay từng chút một khuấy đảo ít cháo còn lại trong bát, mỗi lần cùng hẵn một chỗ ngay cả nói cũng không tự chủ được muốn nhu hòa một chút.
Cầm chén cháo trong tay hắn để qua một bên, Vũ Văn Quân Quyết dùng chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau môi hắn, “Hôm nay cũng là sinh nhật của ngươi, tại sao không nói?”
Mộ Tử Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Quân Quyết, sau đó nhàn nhạt nói: “Trước đây sinh nhật cũng chỉ có vυ" nuôi cùng ta, còn có thêm một ít thức ăn mà thôi, bất quá đều không sao cả. Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, còn có sứ thần nɠɵạı lai chúc thọ, Tử Thư liền đã quên chuyện này.”
Vũ Văn Quân Quyết biết cuốc sống trước đây của hắn khó khăn, hiển nhiên cũng không có việc sinh nhật, chẳng qua là hờ hững, trong lòng tất nhiên vẫn mong đợi, nhân tiện nói: “Cho dù là năm nay hay năm sau hãy cùng trẫm cùng nhau đón sinh nhật.”
Khi biết mình và Vũ Văn Quân Quyết cùng một ngày sinh nhật trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, đó cũng là một loại duyên phận không phải sao? Có thể cùng hắn cùng nhau chúc mừng sinh nhật nói không bất ngờ chính là giả.
Mộ Tử Thư hơi mím môi cười yếu ớt: “Hảo.”
Vũ Văn Quân Quyết cũng câu môi, từ trong tay áo lấy ra một vật bằng nắm tay, nói năm nay quên đi, thế nhưng lễ vật còn không phải ít.
Vật kia là một con ŧıểυ diêu sàng (小摇床, mình không biết đó là con gì, hỏi GG không ra a~~ bạn nào biết thì ới mình câu để sửa, tks nhèo) màu ngọc bích, tuy nói chỉ to bằng nắm tay, nhưng làm ra cực kỳ tinh tế, đặc biệt rất thật, ŧıểυ diêu sàng bốn mặt đều khắc lên hoa văn.
Mộ Tử Thư chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ŧıểυ diêu sàng giống như thu nhỏ lại trông như hài tử diêu sàng vậy, cực kỳ khả ái.
Vũ Văn Quân Quyết đem ŧıểυ diêu sàng đưa cho Mộ Tử Thư, câu môi nói: “Trong lúc nhàn dỗi làm, vốn là muốn đưa cho ngươi, chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại là sinh nhật của ngươi, trước liền cho ngươi. Vốn còn muốn khắc một ŧıểυ oa nhi đặt ở bên trong.”
Mộ Tử Thư yêu thích có phần không muốn buông tay, đặt ŧıểυ diêu sàng ở lòng bà tay, tay kia nhẹ nhàng gảy nó, ŧıểυ diêu sàng giống như hài tử diêu sàng lắc lư qua lại, hình dáng giống y như thật, còn kém ở bên trong để một đứa nhỏ a.
“Hoàng thượng tự mình làm?”
Vũ Văn Quân Quyết cũng lấy tay gảy diêu sàng, “Ân, thích không?”
Mộ Tử Thư gật đầu, nụ cười trên mặt rõ ràng nói lên hắn vui sướиɠ.
“A, chờ hoàng nhi chúng ta xuất thế để hắn ngủ ở nơi này.”
Mộ Tử Thư cười khẽ: “Nói bậy, nhỏ như vậy, hoàng nhi sao có thể ngủ được hả? Chỉ sợ ngay cả tay nhỏ bé của hoàng nhi cũng không thể để vào đó.”
“Chuyện này có khó khăn gì, hôm khác ta tìm một thợ làm ngọc, kêu người ta làm cho hoàng nhi của chúng ta con diêu sàng lớn giống như con này.”
Mộ Tử Thư cười gật đầu, không biết vì sao, mỗi lần nghe Vũ Văn Quân Quyết nói “hoàng nhi của chúng ta”, trong ngực nhu hòa vạn phần vui sướиɠ, mũi cũng hơi cay cay, có cảm giác muốn khóc.
Có lẽ là bầu không khí quá mức ấm áp, Vũ Văn Quân Quyết lấy đi ŧıểυ diêu sàng trong tay để lên mép gối, thân thủ đem người kéo vào trong lòng, bàn tay xoa mặt Mộ Tử Thư, cúi đầu hôn lên môi của hắn dây dưa triền miên.
Mộ Tử Thư ngẩn người, sau đó nhắm hai tròng mắt, hai tay ôm cổ Vũ Văn Quân Quyết, ôn nhu đáp lại.
Hai người ít khi hôn nồng nàn như vậy, có thể nói Vũ Văn Quân Quyết rất ít khi hôn người khác, những cung nữ trong hậu cung kia, hắn thi tẩm chưa bao giờ hôn môi đối phương. Vũ Văn Quân Quyết thân là đế vương những người thị tẩm nhiều vô số kể, nhưng hắn chỉ có hôn một người duy nhất là Mộ Tử Thư.
Vũ Văn Quân Quyết hôn rất nhiệt tình, Mộ Tử Thư hôn trả lại cũng rất ôn nhu. Hồi lâu, ngay sắp không nhịn được nghĩ muốn Mộ Tử Thư thì Vũ Văn Quân Quyết nhẹ nhàng đẩy Mộ Tử Thư ra.
Mộ Tử Thư có chút mê man, sau đó như là nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói: “Ta có thể.”
Vũ Văn Quân Quyết rất nhanh tỉnh táo lại, in lại nụ hôn trên khóe môi Mộ Tử Thư, “Không thể làm.”
Mộ Tử Thư cũng biết thân thể lúc này của mình không thích hợp hầu hạ, thế nhưng trơ mắt nhìn Vũ Văn Quân Quyết đi với người khác hắn không làm được!”
“Hoàng thượng…”
“Ân…” Vũ Văn Quân Quyết cởi nɠɵạı bào, trên giường đem Mộ Tử Thư ôm vào trong ngực, “Ngươi ngủ được rồi, trẫm mệt mỏi, bồi trẫm ngủ một chút.”
Vũ Văn Quân Quyết tự nhiên nhắm mắt ngủ, Mộ Tử Thư nhìn sự mệt mỏi giữa chân mày Vũ Văn Quân Quyết, gật đầu an tĩnh tựa vào ngực hắn. Chí ít hắn không có trước mặt mình mà đi tìm người khác. Nghĩ như vậy, không lâu sau đã ở trong ngực hắn ngủ.