[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 10 - Đánh lén ban đêm

Trước Sau

break
Sứ thần đi rồi, trong hoàng cung lại khôi phục yên lặng. Đương nhiên, đây chẳng qua là biểu hiện ra yên tĩnh mà thôi, phía trong hậu cung vẫn như cũ sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Thừ khi Toàn phi vào hậu cung, Hoàng thượng cơ hồ là mỗi ngày sủng hạnh Toàn phi. Hơn nữa, nếu toàn phi mang long thai, mà vua Mặc Kì đối với bào muội sủng ái đến vậy, sanh ra được hài tử rất có khả năng là người mà hai đại nước sủng ái nhất!

Lúc này mấy phi tần đang ở Phượng nghi cung Hoàng hậu đàm luận việc này, Hoàng hậu nghe chúng phi phân tích, vùng lông mày xung quanh không khỏi chau lại.

“Bọn muội muội phân tích rất có lý, chỉ là Toàn phi thân phận đặc biệt, chúng ta không tiện lấy trứng chọi đá.”

Một tần phi lấy lòng nói: “Nữ nhân thân phận đặc biệt hay dụ dỗ Hoàng thượng, chúng ta ở hậu cung còn phải xem sắc mặt Hoàng hậu và Quý phi tỷ tỷ, bọn tỷ muội chúng ta còn phải dựa vào hai vị tỷ tỷ a~.”

Các tần phi còn lại đều xác nhận.

Hoàng hậu yêu thích nhất là a dua nịnh hót, ngược lại nhìn về phía Văn quý phi ngồi im một bên: “Muội muội, giờ chúng ta cũng coi như ngồi chung một thuyền, muội thông minh có nghĩ ra kế sách gì chưa?”

Văn Quý phi nét mặt trấm tĩnh, trong lòng cũng âm thầm cười nhạo Hoàng hậu bất quá cũng là một người ngu xuẩn. Toàn Phi có được sủng ái, cho dù thực sự có sinh được hoàng tử, với thân phận là công chúa Mặc quốc, sau này chức vị Thái tử không thể nào không thuộc về con trai nàng! Nếu không suy nghĩ kỹ mà đối đầu với Toàn Phi, chỉ sở đả động đến cáo không phải sao?, ngược lại rước họa vào thân.

Thế nhưng những đa͙σ lý này nàng cũng sẽ không nói cho Hoàng hậu, nàng còn chờ mong Hoàng hậu gây rắc rối đây.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội làm sao thông minh hơn so với tỷ tỷ được. Chỉ là bọn tỷ muội chúng ta tựa hồ quên mất một người.”

Hoàng hậu suy nghĩ, nói: “Muội muội nói chính là Mộ Tử Thư? Hắn bất quá chỉ là một người bị thất sủng, không đáng cho chúng ta để tâm.”

Văn Quý phi khinh thường cười ra tiếng, nhìn các vị Tần phi, nói: “Thất sủng? Bọn tỷ muội không phải không biết là Hoàng thượng mỗi này đều đến Khuynh Nguyệt điện dùng bữa? Thế nào, thức ăn ở Khuynh Nguyệt điện chẳng lẽ là thần tiên làm, liền hấp dẫn Hoàng thượng?

Chúng phi nghe Văn Quý phi nói xong hoặc là kinh ngạc hoặc là trầm tư. Các nàng có phần không biết chuyện Hoàng thượng đi Khuynh Nguyệt điện, đều nghĩ Hoàng thượng mỗi ngày đến Khuynh Nguyệt điện nhưng lại không còn sủng hạnh Mộ Tử Thư, bởi vậy không thể khiến mọi người lo sợ nên cũng không có suy nghĩ nhiều. Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ chuyện không thật sự như vậy!

Khuôn mặt Hoàng hậu nghiêm túc hơn một chút: “Muội muội có phải hay không biết chuyện gì?”

“Ngày sinh nhật Hoàng thượng, Mộ Tử Thư dâng tặng lễ vật thì khéo tay che chở ŧıểυ phúc (bụng dưới), sau đó Hoàng thượng còn để tỳ nữ dẫn hắn trở về. Muội muội nghĩ Mộ Tử Thư có thể là mang bầu.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều thất kinh.

Hoàng hậu nhíu mi, hỏi thử: “Muội muội chỉ là hoài nghi?”

Văn Quý phi cũng không buồn bực, chỉ nói: “Gần hai tháng nay, người của Khuynh Nguyệt điện thường xuyên đến thái y viện lấy thuốc, các loại như xuyên khung, đương quy, bạch thược, hoàng sầm, kỳ ngả… Muội nói như vậy, các tỷ tỷ trong lòng tự có quyết định.”

Những thuốc kia dĩ nhiên là dùng để an thai! Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia ngoan lệ, cùng các phi tần khác đang rơi vào trầm tư.

Khuynh Nguyệt điện

Qua sinh nhật Vũ Văn Quân Quyết, để giám sát Mộ Tử Thư, ngọ thiện, vãn thiện (bữa trưa, bữa tối) mỗi ngày đều sẽ đến Khuynh Nguyệt điện ăn, thậm chí nó đã thành một thói quen. Như thường lệ đều là ba món ăn, một món canh, thế nhưng mỗi món ăn đều là những món có chất dinh dưỡng.

Mộ Tử Thư nhìn món ăn trước mắt, đều rất thanh đạm thế nhưng lại không muốn ăn chút nào. Bởi vì có Vũ Văn Quân Quyết ngồi đối diện nên đành phải ăn vài miếng.

Rất nhanh đã qua một tháng, Vũ Văn Quân Quyết mỗi ngày chỉ là đến ăn một bữa cơm. Qua ngọ thiện sẽ đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, chỉ là thỉnh thoảng ở lại bồi hắn chơi cờ. Qua vãn thiện sẽ đi Toàn Lộ điện, về phần đi làm gì, không cần nghĩ cũng biết. Mộ Tử Thư cũng không biết Vũ Văn Quân Quyết có đối với Toàn phi động chân tình hay không, chỉ là thoáng nghĩ như vậy, trong lòng cũng buồn bực khó chịu.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn cái miệng nhỏ của Mộ Tử Thư lúc dùng bữa liền biết hắn không ăn được. Khi tới tháng tám, trời nóng, Vũ Văn Quân Quyết cũng biết mình không ăn uống gì được, càng không cần phải nói ôm Mộ Tử Thư.

Đặt đôi đũa bạc xuống, Vũ Văn Quân Quyết múc một chén nước đậu xanh đưa cho Mộ Tử Thư giải nhiệt, “Lại không muốn ăn?”

Mộ Tử Thư nhận lấy chén nước nhẹ nhàng uống một ngụm, “ Ngọ thiện ăn hơi nhiều, giờ vẫn chưa đói.”

“Không ăn cơm là không được, đêm khuya nếu đói bụng thì kêu cung nữ lấy một ít thức ăn. Trẫm thấy ngươi một tháng nay một chút thịt cũng không có.”

Hỏi Lan Hỏi Mai ở một bên đau lòng nhìn công tử nhà mình, thầm nghĩ: mỗi ngày tâm sự nặng nề, làm sao có thể béo lên được?.

“Tử Thư đã biết, sắc trời đã tối, Hoàng thượng hãy nhanh đi Toàn Lộ điện, chớ để Toàn phi chờ lâu.”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Tử Thư. Khuôn mặt Mộ Tử Thư dường như vẫn tao nhã, chỉ là giữa chân mày lộ ra thần thái uể oải.

“Hỏi Lan Hỏi Mai, hãy chiếu cố công tử các ngươi cho tốt!”



“Vâng, Hoàng thượng.”

Vũ Văn Quân Quyết liền mang theo Tác Tây ra khỏi Khuynh Nguyệt điện.

Mộ Tử Thư nhìn đến khi bóng người đã đi ra khỏi cửa, trong lòng hơi đau, nhưng cuối khóe miệng lại phủ lên nụ cười thản nhiên, chỉ là nụ cười kia lại mang theo cay đắng.

“Công tử ngài việc gì phải vậy? Vì sao không để Hoàng thượng ở lại?”

“Lưu lại có thể làm gì? Như vậy cũng rất tốt, người không thể quá tham lam.” Thế nhưng ta hình như lại càng ngày càng có lòng tham a….

“Công tử, ngài không nên suy nghĩ lung tung, Hoàng thượng là lo lắng cho thân thể của ngài mới đi Toàn Lộ điện. Hoàng thượng mỗi này đều trở về Khuynh Nguyệt điện của chúng ta dùng bữa, lại còn đem ngọc bội kia giao cho ngài, có thể thấy được Hoàng thượng đối với ngài để tâm!”

“Đúng vậy, ngay cả các nô tỳ đều nhìn ra được Hoàng thượng đối với công tử để bụng a~.”

Mộ Tử Thư hơi câu thần gật đầu, theo các nàng đến phòng tắm.

Các nàng nói rất đúng, chính mình cũng hiểu rõ, chỉ là ở sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy người kia là không thể chia sẽ với người khác, quả nhiên là lòng ta quá tham đi!

Lúc đêm khuya, Mộ Tử Thư mơ hồ có chút không ngủ được, chắc là có chút đói bụng. Đang muốn đứng dậy kêu Hỏi Mai, chợt nghe thấy thanh âm ngã xuống đất của người ngoài cửa! Tập trung nhìn vào, cánh cửa có một bóng người thoáng động, lập tức bên trong phòng có một cỗ hương khí bay tới.

Mộ Tử Thư cả khinh, theo bản năng vội vã ngừng thở, nhưng vẫn là hít vào một chút.

Chờ hương khí bay đi, cửa két một tiếng mở!

Đi vào là một hắc y nhân, nam tử che mặt, có thể nghĩ mình bị mê hương làm ngất, người nọ không chú ý Mộ Tử Thư còn tỉnh, đi nhanh tiến lên một bước xốc chăn Mộ Tử Thư.

Mộ Tử Thư kinh hô một tiếng, khiến hắc y nhân chú ý.

“Thế nào lại không bị mê hương làm ngất?”

Mộ Tử Thư muốn đẩy hắc y nhân, lại bị đặt ở dưới thân.

“Người a!”

Tiếng gọi khiến hắc y nhân bất mãn, hắc y nhân dùng sức chế trụ hai tay Mộ Tử Thư, túm mạnh khiến hắn đau.

“Không được hô, người của ngươi đã bị ta đánh ngất, sẽ không ai đến cứu ngươi!”

Mộ Tử Thư sắc mặt trắng bệch, hắn chợt nhớ tới, Sinh Phong hôm nay đi khu rừng nhỏ chơi, còn chưa có trở lại! không biết phải làm sao, hai tay bị chế trụ cũng mơ hề run.

“Ngươi định…làm gì?”

Hắc y nhân cũng không đáp lời, nɠɵạı trừ một mình Mộ Tử Thư quần áo trên người và đồ dùng hàng ngày cũng không có thứ gì.

Thông minh như Mộ Tử Thư, trong nháy mắt đều hiểu ý đồ của hắc y nhân, hắn vốn tưởng rằng hắc y nhân tới giết hắn! Xem ra hắn nghĩ đến quá đơn giản, chắc là hậu cung biết hắn mang thai, muốn dùng loại ý đó xấu xa này hại hắn sinh non! Lúc sinh non nếu như mất mạng là hay nhất!, nếu còn sống, bị làm bẩn thân thể cũng là vạn lần khồn có khả năng ở lại bên người Hoàng thượng! Thật là độc ác!

Hắc y nhân cũng mặc kệ ý nguyện của Mộ Tử Thư, thân thủ liền hướng phía sau hắn sờ loạn.

Mộ Tử Thư lúc trước còn có thể có khí lực chống lại, bây giờ bị hít một ít mê hương khiến cả người vô lực, căn bản vô pháp phản kháng, khuôn mặt tao nhã từ trước đến nay bởi vì sợ mà trắng đến nỗi không còn hình dáng. Không! Không thể! Đây là hài tử của hắn và Vũ Văn Quân Quyết, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!.

Suy nghĩ một hồi, Mộ Tử Thư cường ngạnh khống chế mình tỉnh táo lại.

“Chờ một chút! Hãy nghe ta nói mấy câu!”

Hắc y nhân nhíu mày, nghĩ một chút Mộ Tử Thư cũng không gây hại gì, liền ngừng lại.

Mộ Tử Thư thở gấp mấy hơi, nỗ lực tìm lại thanh âm bình ổn.



“Ta không biết mấy vị nương nương hậu cung yêu cầu ngươi đối như thế nào với ta, cũng không biết các nàng cho ngươi thứ gì, thế nhưng ngươi hẳn rõ ràng một điều, thai nhi trong bung ta chính là hài tử của hoàng thượng. Nếu mất đi hài tử này, các phi tử vẫn có chỗ dựa, Hoàng thượng sẽ không đối với các nàng trách phạt, thế nhưng ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

Hắc y nhân nghe câu nói sau cùng cả người run rẩy.

Mộ Tử Thư nghĩ có hi vọng tiếp tục nói: “Ngươi coi như thông minh cứ đi, hậu cung tạm thời không nhận được tin tức, trong ngăn kéo bên bàn đọc sách có chút châu báu, ngươi nếu cầm đi cao chạy xa bay, ta bảo chứng không truy cứu nữa. Nếu ngươi cố ý muốn lấy mạng hoàng nhi của ta, cho dù ngươi có lấy được thù lao, tin tưởng ta, Hoàng thượng đối đứa bé này để tâm, ngươi tuyệt đối mất mạng!”

Trong bóng tối, hắc y nhân tựa hồ trầm tư trong chốc lát, Hoàng thượng và cung phi, chính là thủ đoạn của Hoàng thượng càng thêm ngoan lệ đi! Đắc tội ai cũng không thể đắc tội Hoàng thượng! Hiểu rõ lợi hại trong đó, hắc y nhân ruốt cục buông tay Mộ Tử Thư ra, nhảy xuống giường, tìm châu báu Mộ Tử Thư để trong ngăn kéo ôm vào trong ngực, ly khai tẩm phòng Mộ Tử Thư nháy mắt tiêu thất ở trong bóng đêm.

Mộ Tử Thư run rẩy nhìn cửa, thở ra một ngụm khí, trong lòng lo sợ cứ tăng lên, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn về phía góc giường. Nếu như vừa rồi hắc y nhấn kia thực hiện được, hắn tựu cái gì cũng không có…..

Hắn cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra để giằng co với hắc y nhân, hiện tại hồi tưởng lại, chính mình đến tột cùng nói ra cái gì cũng mơ hồ không nhớ rõ.

Qua hồi lâu, Mộ Tử Thư kéo chăn tới, bao lấy thân thể quang lõa. Không dám nằm lại lên giường, nỗ lực bò đến góc giường, bọc chăn ngồi ở góc. Đưa tay vỗ về ŧıểυ phúc, nhỏ giọng nói “Không sao”, cũng không biết là đang an ủi hài tử hay an ủi chính mình.

Mộ Tử Thư suy nghĩ vô tri vô giác, bởi vì hít vào một ít mê dược, lúc này đáng lẽ ra không cầm cự nổi mà thiếp đi. Thế nhưng hắn vẫn mở to hai mắt, nhìn cửa phòng không đóng lại, hắn không giám ngủ, cũng không biết chính mình đang nhìn cái gì.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tia sáng và vài tiếng bước chân. Trong lòng Mộ Tử Thư nháy mắt nói lên, nắm chặt chăn trong tay khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Nhưng mà, khi nhìn thấy người này tất cả cảnh giác và sợ hãi trong nháy mắt không còn tồn tại nữa.

“Hoàng…. Hoàng thượng?” Mộ Tử Thư nhìn nam nhân trong bóng tối, có chút không xác định được hỏi.

Tác Tây đi theo sau lưng Vũ Văn Quân Quyết, vội vã thắp sáng đèn trong phòng.

Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt, nhíu tuấn mi, vài bước bước dài đến bên giường, ngồi ở mép giường, cánh tay dài duỗi một cái, liền đem Mộ Tử Thư kéo vào trong lòng.

Hắn nguyên bản đang trên đường từ Toàn Lộ điện quay về Hoàng Lan cung, xong ám vệ bên người  Mộ Tử Thư bẩm báo liền vội vàng dẫn người tới Khuynh Nguyệt điện, nhìn thấy người kia xưa nay tao nhã giờ giống như chú cún bị hoảng sợ mà ngồi ở trong góc, trong nháy mắt đó, ngực như bị một cái gì quất mạnh một cái.

“Đừng sợ, không sao.”

Trong nháy mắt dựa vào lòng Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư hai tay ôm thật chặt hông của hắn, kề sát ngực hắn trong khi trên mặt nháy mắt tuôn hai hàng thanh lệ. Từ khi tiến cung tới nay đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ, vừa nãy hắn thật sự sợ, chỉ là sợ hãi vẫn xâm chiếm đại não, hôm nay ủy khuất cùng sợ hãi đều rơi xuống, nước mắt cũng liền chảy theo.

Tuy rằng Mộ Tử Thư chỉ là im lặng chảy nước mắt, nhưng Vũ Văn Quân Quyết vẫn cảm giác được trước giờ chưa gặp qua người ôn nhu này rơi lệ. Bàn tay to trấn an sau gáy Mộ Tử Thư, theo những sợi tóc vuốt ve chút một vỗ về.

“Hoàng thượng, hãy ở lại đây, không cần đi.”

Người đang bất lực được trấn an một thời gian, dù sao so với trước kia lớn mật hơn rất nhiều, Mộ Tử Thư cũng không nɠɵạı lệ, dưới tình huống như vậy hắn rốt cục nói ra lời chôn sâu tận đáy lòng.

Đáng tiếc Vũ Văn Quân Quyết vẫn chưa trả lời, chỉ tiếp tục vỗ về mái tóc đen của Mộ Tử Thư.

Mộ Tử Thư trong lòng hơi đau, thật là, mình ruốt cuộc nói cái gì, nhất định là đầu óc mê muội đi! Đã khống chế chút tâm tình cả mình, chậm dãi rời khỏi lồng ngực Vũ Văn Quân Quyết, trên mặt đã không còn nước mắt, khuôn mặt gượng ép lên dáng vẻ tươi cười.

“Xin thứ cho Tử Thư vô lễ, vừa rồi chỉ là Tử Thư vô tình nói, Hoàng thượng không cần cho là thật, Tử Thư đã không sao.”

Vũ Văn Quân Quyết trong mắt sắc bén nhìn hắn một hồi, lại đem hắn ấn vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn trán hắn.

“Trẫm sau này ở lại đây ngủ, sẽ không có loại sự tình như vậy xảy ra.”

Hai tròng mắt Mộ Tử Thư bỗng nhiên trợn lớn, sửng sốt nửa ngày, hắn… Có đúng hay không nghe nhầm?

“Hoàng thượng?”

“Hư… Canh giờ còn sớm, ngủ một lát đi, trẫm ở lại đây cùng ngươi.”

Vũ Văn Quân Quyết đem Mộ Tử Thư ấn lên giường, mình cũng cởi nɠɵạı bào, lên giường cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, khẽ vuốt lưng hắn giúp hắn ngủ yên.

Mộ Tử Thư vốn là bởi vì mê dược cả người vô lực, lúc này càng buồn ngủ, không lâu sau ngủ ngay tại trong lòng Vũ Văn Quân Quyết.

Tác Tây đúng lúc đem đèn tắt, cẩn thận đi ra ngài khép cửa lại.
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc