Vũ Văn Quân Quyết chạy tới tẩm phòng Mộ Tử Thư chỉ thấy mấy thái y đứng ở một bên xì xào bàn tán, mà trên giường Tử Thư sắc mặt đã tái nhợt, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh.
Các thái y thấy Hoàng thượng đi vào, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Vũ Văn Quân Quyết liếc bọn họ một cái liền vội vàng đi tới mép giường, nhận lấy khăn tay Hỏi Mai lau mồ hôi trên trán cho Mộ Tử Thư.
“Người đau thành như vậy, các ngươi còn giá lâm cái gì!”
Các thái y lặng lẽ lau mồ hôi, Lương thái y lần nữa đứng mũi chịu sào (đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất) nói: “Hồi Hoàng thượng, công tử hắn…. Công tử không chịu sinh a!”
Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, nhìn về phí người trên giường thống khổ chịu đau. Mộ Tử Thư trong bụng vô cùng đau đớn, thở dốc dồn dập, đau đớn toàn thân tựa như áp chế không được, nhưng một tay còn nắm chặt chăn bông, một tay nhìn thấy Vũ Văn Quân Quyết tới liền túm chặt ống tay áo.
“Quyết… Ta không thể sinh… Hoàng nhi mới tám tháng… Hắn mới tám tháng…”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn đau đến thân thể tựa hồ co rút, đau lòng ôm người đỡ dậy nửa ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, dịu dàng khuyên nhủ: “Vô sự, đừng lo lắng, ta cũng chưa đủ tháng đã ra đời, bây giờ không phải sống thật tốt đó sao? Đừng sợ, làm theo lời thái y, không có việc gì.”
Mộ Tử Thư đau đến mơ màng, đầu chóng mặt nghe Vũ Văn Quân Quyết nói, hắn chính là sợ hài tử chưa đủ tháng sinh ra sẽ không tốt, luôn có một cảm giác mơ hồ sẽ mất đi hài tử, cho nên chịu đựng không dám sinh, lúc này nghe Vũ Văn Quân Quyết nói hắn chưa đủ tháng cũng ra đời ngược lại an tâm một chút.
Lương thái y một bên vội vàng nói: “Công tử, vừa rồi vi thần xem sản đa͙σ ngươi đã mở, không sinh không được, kính xin công tử không nên cố chấp, sớm sinh hài tử.”
Mộ Tử Thư còn có chút bận tâm mê mang, nhưng thái y cũng nói sản đa͙σ đã mở, không sinh thì đứa con sẽ khó chịu chết ở trong bụng, líc này một trận đau đớn kịch lệt, đau đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, tay run rẩy gắt gao nắm tay Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết cực kỳ đau lòng, cúi đầu hôn lên trán hắn, nắm thật chặt tay hắn, rốt cuộc gật đầu.
Thái y thấy hắn gật đầu, vôi vàng vén lên chăn bông, vừa rồi đã kiểm tra miệng huyệt, sản đa͙σ đã mở, mơ hồ có vết máu chảy ra, hài từ tựa hồ vội vã đi ra.
“Công tử sắp sinh, Hoàng thượng nên tránh đi.”
Vừa nghe muốn Vũ Văn Quân Quyết tránh, Mộ Tử Thư trái tim trào ra một cỗ bất an, hoảng sợ nắm thật chặt tay hắn.
Vũ Văn Quân Quyết đâu có để ý cái quy củ rách nát gì, bất mãn trợn mặt nhìn Lương thái y một cái, sau đó hôn lên mặt Mộ Tử Thư, dịu dàng trấn an nói: “Ta không đi, đừng sợ, ta sẽ ở lại.”
Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm xuống, buông lỏng một chút tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết, có hắn phụng bồi phảng phất như có thêm một cỗ lực lượng.
Hoàng thượng cũng nói như vậy, Lương thái y còn có thể như thế nào? Dù sao đãi ngộ đặc thù của Mộ công tử nhìn hơn nhiều, cũng không hề để ý đến vấn đề này.
“Vi thần mạo phạm.”
Lương thái y nói xong liền đem hai chân Mộ Tử Thư mở ra, một lần nữa kiểm tra cần thận miệng huyệt, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng chuẩn bị nước nóng.
Mộ Tử Thư duy trì tư thế đó lâu như vậy, chợt bị dựng hai chân mở ra, không khỏi đau đến run lên, tiếng rêи ɾỉ cũng bất ngờ tràn ra khỏi miệng, khiến trong lòng Vũ Văn Quân Quyết cũng run lên.
“Công tử chớ vội, sản đa͙σ mở rất khá, ŧıểυ hoàng tử nhất định sẽ bình an xuất thế, xin làm theo khẩu lệnh của vi thần, không nên gấp gáp.”
Mộ Tử Thư đau đến ý thức không rõ, cũng không biết có nghe rõ lời của thái y hay không, hàm hồ gật đầu, nhưng tay vẫn run run nắm thật chặt tay Vũ Văn Quân Quyết một khắc không buông lỏng.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không biết được hắn lấy khí lực ở đâu lớn như vậy, tay bị hắn cầm đến đau, nhớ tới hắn nhất định đau đến lợi hại, trong lòng đau lòng hắn, cũng không kịp để ý đau đớn nhỏ trên tay, cẩn thận ôm hắn vào trong ngực an ủi, từng chút một lau mồ hôi trên trán.
“Công tử, xin nghe theo vi thần, cẩn thận dùng sức thử một chút.”
Mộ Tử Thư trợn tròn mắt, lại giống như cái gì cũng không thấy được, cẩn thận nghe theo lời thái y nói, dùng sức hạ xuống, trong bụng hài tử cũng di động một đoạn, Mộ Tử Thư liền đau đến không dám dùng sức nhiều hơn nữa, mặc cho hài tử lùi về trong.
“Không…Không được…Thật là đau…”
Hắn đau đến lợi hai như vậy, Vũ Văn Quân Quyết trừ đau lòng ra cũng không có tâm tình gì, cái đau này bắt không được, sờ cũng không được, hắn cũng chỉ có thể ôm hắn trấn an.
Lương thái y xoa mồ hôi trên trán, nghiêm nghị nói: “Sinh con khẳng định là đau, huống chi công tử là Nam tử, nếu công tử không nhịn được đau, ŧıểυ hoàng tử cũng chỉ có thể buồn bực chết ở trong bụng thôi.”
Nghe Lương thái y nói như vậy, tim Mộ Tử Thư run lên, vội vàng lắc đầu, hài tử không xảy ra chuyền gì, hài tử của hắn và Quyết tuyệt đối không xảy ra chuyện gi.
“Ta có thể…Ta có thể…”
Mộ Tử Thư Mộ Tử Thư tinh thần mạnh mẽ, dùng sức đẩy hài tử ra phía ngoài, hai chân bời vì đau đớn cũng run lẩy bẩy, nhưng hài tử cũng đang hết sức rụt trở về.
Lương thái y thật vất vả mới thấy đầu hài tử, rồi lại rụt đi vào, cũng gấp đến độ một hơi không thở được.
“Công tử đừng nóng vội, chậm chậm, từ từ.”
Vũ Văn Quân Quyết cũng nhìn ra hắn gấp gáp, an ủi hôn một cái, lau mồ hôi nói: “Đừng nóng vội, hoàng nhi chắc chắn bình an xuất thế, buông lỏng một chút.”
Mộ Tử Thư gật đầu, thở hổn hển tận lực thả lỏng hơi thở của mình.
Đang ở thời điểm bình thường, trong bụng đột nhiên lại một trận quặn đau kịch liệt.
“A —— “
Lương thái y giật mình, vội vàng nói: “Công tử mau dùng sức!”
Mộ Tử Thư cũng đau đến cố không được, chỉ nghe được thái y kêu hắn dùng lực, liền cố gắng dùng sức lần nữa đẩy hài tử ra bên ngoài, đau đến nắm tay Vũ Văn Quân Quyết cũng đang phát run.
Vũ Văn Quân Quyết lúc này cũng gấp rút ra một thân mồ hôi, nắm chặt tay hắn trấn an.
“Hài tử đã ra được đầu, công tử dùng lực một chút, lại dùng lực chút!”
Nghe được lời của thái y, Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, muốn nâng thân thể liếc mắt nhìn rồi lại một trận đau đớn kịch liệt đánh tới, cũng tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết thở hổn hển.
“Tử Thư cố gắng lên, Hoàng nhi sắp ra rồi.”
“Công tử dùng sức a, một lần đem ŧıểυ hoàng tử sinh hạ!”
Vừa mới dùng sức như vậy, lúc này Mộ Tử Thư đã có chút thoát lực, rõ ràng trong bụng cùng hạ thể đau đớn, lại cảm giác toàn thân cũng đau, hơi co rút, nghĩ đến hài tử sắp ra đời, nổi lên khí lực, nghe thái y nói dùng sức đẩy hài tử ra bên ngoài.
“Ách ân –”
Lương thái y nhìn hài tử dần dần ra khỏi miệng huyệt, kích động khích lệ nói: “Công tử dùng sức, hài tử sắp ra!”
Vũ Văn Quân Quyết che chở người trong ngực, nghe Lương thái y nói như vậy, không tự chủ giương mắt hướng chân Mộ Tử Thư liếc nhìn, mặc dù tầm mắt bị chặn lại, nhưng nghĩ đến Tử Thư cùng hài tử đến nơi nhân thế, tronglongf cũng không ngừng được mà cao hứng.
Mộ Tử Thư chỉ cảm thấy hải tử muốn trượt ra khỏi cơ thể, hạ thể cũng có một loại tê liệt đau đớn, đau đến ý thức mơ hồ không rõ, nhưng biết hài tử sẽ phải xuất thế, liền liều mạng dùng sức.
“A —— “
“Ra rồi! Ra rồi! Là một ŧıểυ hoàng tử!”
Thannh âm mừng rỡ của Lương thái y trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người trong phòng nghe thấy, cũng đều cao hứng.
Mộ Tử Thư đã thoát lực, nơi phía sau khi hài tử ra đời giống như có chút tê liệt, còn mơ hồ phiếm đau, biết hài tử xuất thế cũng an tâm nhắm mắt muốn nghỉ ngơi.
Vậy mà lúc này, mấy vị thái y chợt thét một tiếng kinh hãi, Mộ Tử Thư trong nháy mắt trái tim căng thẳng.
Vũ Văn Quân Quyết ôm người trong ngực nhìn về phía mấy thái y.
“Chuyện gì?”
Mấy thái y đầu đầy mồ hôi, nhìn Vũ Văn Quân Quyết không biết mở miệng như thế nào.
“nói!”
Lương thái y trong tay ôm hài tử, run rẩy nói: “Hoàng thượng… ŧıểυ hoàng tử…. là tử anh (aka bé đã chết… 1 phút mặc niệm L)….. Hoàng thượng thứ tội!”
Nhất thời tất cả các thái y cung nữ đều rối rít quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội!”
Vũ Văn Quân Quyết trái tim phảng phất như bị trúng một đòn nghiêm trọng, không khỏi sửng sốt, đến khi người trong ngực giằng co mới hồi thần.
Mộ Tử Thư nghe được tháu y nói hắn tân tân khổ khổ sinh ra hài tử lại là tử anh, trong óc một mảnh trống không, sau đó đau đớn đánh úp tới, không thể tin vùng dậy muốn đứng lên nhìn.
“Không! Không thể nào! Cho ta nhìn, cho ta nhìn một chút, hoàng nhi như thế nào lại là tử anh!”
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng khó chịu, thấy hắn thống khổ như vậy trong lòng càng thêm đau đớn vạn phần, dùng sức ôm lấy người, hướng về phía Lương thái y nói: “Ôm hài tử đi xuống!”
Lương thái y vội vàng ứng thị, đem tử anh trong ngực ôm ra tẩm phòng.
Mộ Tử Thư khó mà tin sự thật này, nhìn lương thái y ôm hài tử đi ra ngoài liền muốn xuống giường đuổi theo, nước mắt không khống chế được chảy xuống.
“Không muốn, Quyết, cho ta nhìn một chút, Hoàng nhi không phải là tử anh, cho ta nhìn một chút!”
Hắn tâm tình kích động như thế, lại vừa mới sinh xong, Vũ Văn Quân Quyết làm sao để cho hắn xuống giường, đem hắn kéo thật chặt, đau lòng vô cùng.
Mộ Tử Thư cũng không quan Vũ Văn Quân Quyết ngăn trở, thân thể vốn đã hư nhược nhưng vẫn giãy giụa, nước mắt cũng không chặn được, nhưng vẫn không chịu tin tưởng hoàng nhi hắn ngày đêm ngóng nhìn lại là tử anh, rõ ràng trước còn hảo hảo ở trong bụng hắn!
Vũ Văn Quân Quyết nhắm mắt, chịu đựng đau đớn trong lòng, quyết định điểm huyệt ngủ Mộ Tử Thư. Nhìn hắn an tĩnh ngất xỉu ở trong ngực của mình, đau lòng cúi đầu hôn lên môi hắn, cẩn thận đặt hắn lên giường.
An trí tốt Mộ Tử Thư xong, Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt lấp tức sa sầm, nhìn một đám thái y trầm giọng nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Hoàng nhi của trẫm thế nào lại là tử anh! Các ngươi mỗi tháng kiểm tra làm sao!”
Một đám thái y nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám lên tiếng, cuối cùng vẫn đem hài tử giao cho Tác Tây sau Lương thái y tiến vào ruan rẩy nói: “Hồi Hoàng thượng, chúng thần mỗi nửa tháng đều kiểm tra cho công tử, cũng không phát hiện được dị mạch khác thường của công tử, theo lý thuyết, ŧıểυ hoàng tử nên khỏe mạnh mới phải.”
Vũ Văn Quân Quyết sắc mặc càng phát ra âm trầm “Theo lý thuyết? Kết quả là đây? Theo lý thuyết của ngươi chính là cái kết quả này sao!”
“Hoàng thượng bớt giận! Nếu như mạch tượng của công tử có dấu hiệu của độc dược mãn tính có thể thấy được chút khác lạ, nhưng mạch tượng của công tử lại không có dấu hiệu gì. Theo thần suy đoán có thể bên trong Khuynh Nguyệt Điện có độc dược nào đó dẫn tới việc sinh non nên công tử mới sinh ra tử anh.”
“Sinh non chậm tại sao lại sinh ra tử anh?”
Lương thái y ngửi ngửi, ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, thấy mép giường treo một cái túi nhỏ, tiến lên ngửi, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cái túi này có chứa độc dược nguyên chất, vi thần cả gan suy đoán, tẩm điện công tử có thể bị người bỏ vào dị vật, có thể là cái gì đó, đặc biệt khiến cho người bình thường sinh đẻ rất khó phát hiện. Hít loại khí này vào khả năng hài tử đủ tháng thai liền chết trong bụng, mà người sinh cũng vì vậy mà bỏ mạng. E rằng công tử hít phải khí kia cũng một đoạn thời gian rồi, cái túi này có tác dụng hút độc, hút hết độc khí còn sót lại, lúc này mới bảo toàn một mạng cho công tử. Thần tạm thời chưa biết bên trong tẩm phòng của công tử lại có vật khiến công tử hạ sinh tử anh, xin phép Hoàng thượng cho thần điều tra lại sách thuốc rồi báo cho Hoàng thượng.”
Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt quét mắt chung quanh tẩm phòng, hắn ngủ lại hàng đêm ở nơi này lại không phát hiện có thứ gì gây hại đến Tử Thư! Biết được bên trong phòng có dị vật, chỉ sợ thương tổn đến Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, kéo chăn bao bọc Mộ Tử Thư kỹ lưỡng, ngồi xuống ôm Mộ Tử Thư lên.
“Trẫm cho các ngươi thời gian ba ngày! Tác Tây, trở về Hoàng Lan Cung!”