Chuyện vu thuật trôi qua, trong cung khó có được sóng yên bể lặng, chớp mắt đã qua hơn một tháng. Hôm nay đã là trời đông giá rét, khí trời càng ngày càng lạnh, mơ hồ có dấu hiệu của tuyết rơi, trong bụng Mộ Tử Thư hài tử đã được tám tháng, cũng lười đi lại, mỗi ngày đều nằm ở trên giường xem sách giải buồn, hoặc cùng Vũ Văn Quân Quyết tán gẫu, đánh cờ.
Hôm đó sau khi cùng Viên Nhung nói chuyện với nhau, Viên Nhung cũng thực sự thỉnh thoảng vào cung cùng Mộ Tử Thư đánh cờ, Vũ Văn Quân Quyết gần đây bận rộn, liền nhắm một con mắt mở một con mắt coi như để hắn vào cung bồi Tử Thư giải buồn.
Khó được hôm không có gió, khí trời cũng nắng ráo, Vũ Văn Quân Quyết cố ý dành một chút thời gian ra ngoài cùng Mộ Tử Thư đi dạo.
Bên ngoài ánh mặt trời hết sức ấm áp, Mộ Tử Thư vừa mới tóm tắt xong một quyển sách liền thoái mái lơ là, cả ngày ở Khuynh Nguyệt Điện cảm giác thân thể cũng cứng ngắc. Hỏi Lan Hỏi Mai cũng thường xuyên gọi hắn đi ra ngoài dạo, nhưng hắn thủy chung không yên lòng, hài tử lớn như vậy, vạn không cẩn thận ngã rồi xảy ra chuyện thì làm sao?
Cũng không biết vì chuyện hài tử sắp ra đời hay vì duyên cớ gì, mấy ngày gần đây hắn luôn không yên lòng, nếu như không có Vũ Văn Quân Quyết làm bạn, hắn như thế nào cũng không dám tùy ý ra cửa đi lại.
Hôm nay mặc dù gió không lớn, Vũ Văn Quân Quyết còn khoác lên người Mộ Tử Thư một lớp áo lông chim thật dầy, ôm chặt bên người, cùng đi trên một con đường nhỏ ở Hoàng cung.
“Gần đây cũng không có thời gian đi cùng ngươi, ngươi có phải rất khó chịu hay không?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, tuy nói Vũ Văn Quân Quyết gần đây bận nhiều việc, nhưng thời điểm dùng bữa cũng tới ăn cùng hắn, thời gian còn lại mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng không sao.
“Sắp đến mồng một tết, Quyết bận rộn cũng phải.”
Mồng một tết của Hoàng triều Vũ Văn là một ngày lễ trọng đại, chỉ là nội dung dạ tiệc cùng các đại thần thảo luận hồi lâu, ngươi có đặc biệt muốn ăn cái gì, ta kêu bọn họ đi làm.”
Mộ Tử Thư lắc đầu, cười nói: “Mồng một tết thường yêu cầu dạ tiệc chính là quốc yến, làm gì có chuyện ta muốn ăn cái gì thì làm cái đó? Huống chi mấy ngày gần đây cũng không có khẩu vì gì.”
Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày nhìn Mộ Tử Thư, vốn không cảm thấy gì, nghe hắn nói không có khẩu vị lại càng cảm thấy hắn tựa hồ gầy đi, trầm giọng nói: “Có phải Hoàng nhi nháo ngươi, gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi.”
Mộ Tử Thư kéo sát áo khoác ngoài lại, lắc đầu nói: “Không có, Hoàng nhi rất ngoan, gần đây chưa bao giờ nháo qua.”
Đi tới Ngự hoa viên, sợ hắn đi trước mệt mỏi, Vũ Văn Quân Quyết đưa hắn vào trong đình ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
“Vậy sao gần đây mệt mỏi, ngươi xem cũng gầy đi rồi.”
Mộ Tử Thư hạ mi, mệt mỏi dựa vào hắn nói: “Ta cũng không biết vì sao mấy ngày gần đây trong lòng đều không yên.”
Vũ Văn Quân Quyết ôm sát người hắn, vỗ lưng hắn an ủi: “Có phải hoàng nhi sắp xuất thế hay không, có chút bận tâm?”
Mộ Tử Thư vuốt ve bụng, gật đầu. Thật ra hắn cũng không biết mình đến tột cùng là lo lắng việc gì, có thể bởi bì vẫn mong đợi Hoàng nhi xuất thế, mới có chút bận tâm, dù sao hắn thân là nam tử, cũng chưa bao giờ sinh hài tử, đối với tình huống không biết gì có chút sợ.
“Đừng lo lắng”, Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười hôn lên trán hắn, nhìn hắn nói: “Ta sẽ phụng bồi ngươi. Chờ Hoàng nhi xuất thế, liền phong ngươi làm Hoàng hậu.”
Mộ Tử Thư sửng sốt, mặc dù Viên Yên đã bị phế biếm lãnh cung, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định đó, có thể làm bạn cùng Vũ Văn Quân Quyết cả đời đã là rất tốt, địa vị cũng không quan trọng.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn sửng sốt, buồn cười hỏi: “Thế nào, không muốn?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, không phải là không muốn, chẳng qua là không dám, lấy được đã rất nhiều, người không thể quá tham lam.
“Hoàng triều Vũ Văn hình như không có nam hậu đi? Như vậy có hợp quy củ.”
Biết hắn từ trước đến nay thân thiết, luôn suy tính cho hắn, Vũ Văn Quân Quyết dịu dàng nói: “Quy củ là người định, ngươi tương lai là sinh phụ của thái tử, ngươi không làm Hoàng hậu thì người nào có tư cách?”
Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cũng biết Hoàng nhi tương lai nhất định là thái tử?”
Vũ Văn Quân Quyết câu môi, đưa tay đặt lên bụng hắn: “Ai là thái tử còn không phải là trẫm quyết định? Là Hoàng nhi của trẫm, chẳng lẽ Tử Thư muốn cho những phi tần kia thượng long loại?”
Mộ Tử Thư từ chối cho ý kiến, lấy tay vuốt bụng, trầm mặc chốc lát. Mặc dù hắn độc chiếm Hoàng thượng đối với những phi tần khác hết sức không công bằng, hậu cung từ xưa đến nay khởi xướng Hoàng thượng có thể chia sẻ với nhiều người, trước kia hắn còn có thể chịu được, nhưng bây giờ biết Vũ Văn Quân Quyết cũng thừa nhận mình, hắn vạn vạn không muốn rồi, cũng không còn cái độ lượng đó.
Vũ Văn Quân Quyết sao có thể không biết tâm tư của hắn, cười nói: “Tử Thư không muốn? Chẳng lẽ còn muốn ta sinh ra mấy hoàng nhi, để cho ta lựa chọn thái tử ưu tú nhất?”
Mộ Tử Thư bị hắn chọc cười, liếc hắn một cái: “Ngươi sao lại biết Hoàng nhi là một hoàng tử mà không phải là công chúa?”
Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, nắm tay Mộ Tử Thư vuốt vuốt, “Ta và ngươi đều là nam tử, chẳng lẽ còn có thể sinh ra công chúa?”
Cũng không biết là hắn lấy cái kết luận này ở nơi nào, Mộ Tử Thư bất đắc dĩ cười, an tâm dựa vào ngực của hắn nhắm mặt dưỡng thần, không nói thêm gì nữa.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không quấy rầy hắn, hạ tay vuốt bụng hắn, ôm hắn hưởng thụ mùa đông ấm áp.
Hồi lâu sau, Vũ Văn Quân Quyết cảm thấy thời điểm hắn đã ngủ thiếp đi, Mộ Tử Thư chợt mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn trong mắt hắn tràn đầy vui vẻ, cười nói: “Nghĩ đến cái gì, cao hứng như thế?”
Mộ Tử Thư cong môi nhìn hắn nói: “Còn chưa đặt tên cho Hoàng nhi.”
Vũ Văn Quân Quyết dường như nghĩ ra, gật đầu, lại cười nói: “Con cháu Hoàng tộc từ trước đến nay xuất thế gọi là Đế Vương, này Hoàng nhi còn chưa xuất thế, Tử Thư liền gấp như vậy muốn ta gọi rồi?”
“Xuất thế hay không đều là ngươi đặt?”
Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười gật đầu, vừa rồi chỉ là trêu chọc hắn thôi.
“Này không chừng chính là hoàng nhi duy nhất của trẫm, để ta suy nghĩ thật kỹ, lấy cái tên hay nhất, Tử Thư cảm thấy thế nào?”
Mộ Tử Thư cũng biết, việc đặt tên cho con cháu Hoàng tộc rất quan trọng, cũng không phải một chốc có thể quyết định, gật đầu cười, chỉ cần hắn có thể để ở trong lòng là được.
Hai người lẳng lặng ngồi một lát, cho đến khi có chút gió nổi lên, Vũ Văn Quân Quyết mới nắm tay Mộ Tử Thư trở về.
Nơi nào đó Hoàng cung
“”Muội thật to gan, bị cấm túc rồi còn dám ra đây.”
“Tỷ nói lời này, muội một thân võ công cũng không phải là uổng công tập luyện.”
“Giữa chúng ta cũng không nên vòng vo, muội tìm ta có chuyện gì?”
“Vô sự, chẳng qua buồn bực, ra ngoài một chút, thuận tiện thỉnh giáo tỷ chút chuyện.”
Muội thông minh như vậy, lại có chuyện gì không hiểu sao?”
“Muội có tỷ lợi hại, ban đầu tỷ nói nhất thạch nhị điểu (một hòn đá ném hai con chim = 1 mũi tên trúng 2 đích), đem Mộ Tử Thư cùng Hoàng hậu hãm hại, không nghĩ tới cuối cùng chúng ta cũng bị họa lây, tỷ ngược lại ngồi ngư ông đắc lợi.”
“Muội nói lời này oan uổng tỷ, tỷ ban đầu chỉ nói chúng ta cùng chung một thuyền, tyt làm sao lại hại ngươi? Bất quá ít nhất cũng loại được Hoàng hậu rồi còn gì?”
“Hừ, người kia chính là Mộ Tử Thư, chỉ cần tỷ có thể đảm bảo lọa Mộ Tử Thư, muội không ngại thay tỷ chịu oan ức.”
“Muội yên tâm, Mộ Tử Thư nhất định không sống lâu, chính là không biết Hoàng thượng biết được hài tử mình ngày đêm mong đợi không thể nào xuất thế sẽ rất thương tâm.”
“Tỷ thật đúng là suy nghĩ thay Hoàng thượng, chẳng qua hài tử của Mộ Tử Thư không có khả năng xuất thế, tyt không có hài tử, như thế nào tin chắc ngôi vị sau thuộc về mình?”
“Ha hả… Ai nói ta không có hài tử, ta đương nhiên có… Ha hả…”
Trong cung người chiếu cố bận nhiều việc, mồng một tết rốt cục đến.
Ngày hôm đó trong cung giăng đèn kết hoa, có vẻ cực kỳ vui mừng, bên trong Ngự hoa viên cũng có thêm nhiều cái bàn mới, mời gánh hát tới trước ca diễn. Một đám triều thần cùng tần phi ngồi theo thues tự thưởng thức, mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướиɠ.
Mộ Tử Thư không chịu nổi loại tiếng động này, liền dẫn Hỏi Lan Hỏi Mai đến bên đình Ngự hoa viên hóng mát một chút, lẳng lặng tâm.
“Công tử thân thể khó chịu?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, ngồi xuống trên băng đá, “Không sao, chẳng qua có hơi nhức đầu.”
Mới ngồi xuống không lâu hai vị thừa tướng Cố Táp Bạch cùng Ti Cẩn cũng đi tới.
Cố Táp Bạch chưa từng tiếp xúc qua Mộ Tử Thư, chỉ có hôm đó hạ triều cùng hắn vội vã hàn huyên, lúc này khó có cơ hội tiếp xúc người mà Hoàng thượng yêu thích, liền lôi kéo Ti Cẩn tới.
“Mộ công tử sao lại một mình ngồi ở đây?”
Mộ Tử Thư biết bọn họ là trọng thần kiêm bạn tốt của Hoàng thượng, nhìn thấy bọn họ cũng khẽ mỉm cười, “Tả tướng đại nhân, Hữu tướng đại nhân. Tử Thư hơi nhức đầu, tới đây ngồi một lát thôi.”
Cố Táp Bạch trước giờ đều một dáng vẻ, ngồi xuống bên cạnh Mộ Tử Thư, cười nói: “Mộ công tử khách khí, gọi thẳng tên họ được rồi. Hoàng thượng sao không phụng bồi ngươi?”
“Mồng một tết rất quan trọng, Hoàng thượng nhất định có chuyện phải làm, Tử Thư cũng không tiện quấy rầy.”
Cố Táp Bạch cảm thấy rất hứng thú với Mộ Tử Thư, gật đầu nói: “Mộ công tử quả nhiên hiểu rõ đa͙σ lý, nếu Mộ công tử nhàm chán, không bằng cùng thần đánh cờ? Ta nghe Cẩn nói người cũng chơi cờ, nếu không chúng ta cũng có thể luận bàn một chút kỳ nghệ?”
Mộ Tử Thư thấy Cố Táp Bạch nhiệt tình như vậy, không khỏi nghĩ đến Lưu Lộng, hai người đều là người nói nhiều, biết hắn không có ác ý, nhưng hôm nay lại có chút không thoải mái, không có hăng hái đánh cờ.
“Hữu tướng đại nhân mời Tử Thư tất nhiên không cự tuyệt, chẳng qua hôm nay Thử Thư hơi khó chịu trong người, không biết có thể chơi vào hôm khác không?”
Cố Táp Bạch thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Vậy cũng tốt, ngày khác ta tới tìm ngươi thế nào?”
Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, còn chưa nói, chỉ thấy Ti Cẩn tiến lên kéo Cố Táp Bạch đứng lên.
“Mộ công tử thân thể khó chịu, ngươi thì không thể thông cảm chút?”
Cố Táp Bạch trợn mắt nhìn hắn một cái, “Ta không phải thông cảm đó sao? Không phải nói ngày khác rồi sao?”
Ti Cẩn cũng không để ý tới hắn, nhìn về phía Mộ Tử Thư cười nói: “Mộ công tử thân thể khó chịu trước nên về nghỉ ngơi, còn một khoảng thời gian nữa mới đến dạ tiệc, thần thay ngươi hướng Hoàng thượng nói một tiếng.”
“Cũng tốt, đa tạ Tả tướng đại nhân.”
“Mộ công tử khách khí.”
Mộ Tử Thư cười cười, cùng Hỏi Lan Hỏi Mai trở về Khuynh Nguyệt Điện.
Thời điểm dạ tiệc, Ngự hoa viên treo đầy đèn lồng với đủ loại sắc thái, một hiện tượng hài hòa tốt đẹp, các đại thần, tần phi cũng đều an vị, chỉ chờ Hoàng thượng hạ lệnh khai yến.
Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở trên, tuấn mi hơi nhíu lại, nghe Ti Cẩn nói thân thể Tử Thư hơi khó chịu về nghỉ ngơi, dạ tiệc này cũng đã bắt đầu, sao vẫn còn chưa thấy tới, chẳng lẽ thân thể hết sức khó chịu?
“Tác Tây, kêu thái y đi Khuynh Nguyệt Điện xem Tử Thư một chút.”
Tác Tây còn chưa trả lời, Hỏi Lan chợt xông vào Ngự hoa viên hướng về phía Vũ Văn Quân Quyết hô to: “Hoàng thượng không xong, công tử giống như sắp sinh non!”
Vũ Văn Quân Quyết ngẩn ra, sau đó cũng không nhìn tần phi cùng các đại thần, cau mày, vận dụng khinh công gấp gáp chạy tới Khuynh Nguyệt Điện.
Quần thần, tần phi đang ngồi trong nháy mắt tựa như nổ tung, Hoàng thượng không có ở đây, dạ tiệc này làm sao bây giờ?
Tác Tây mặc dù cũng bị tin tức này làm cho sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhanh bình tĩnh lại, tỉnh táo nói: “Công tử ngay mồng một hạ sinh ŧıểυ hoàng tử là chuyện vui, các vị đại nhân cùng các nương nương không cần câu thúc, khai yến đi.”
Ngay mồng một tết hạ sinh ŧıểυ hoàng tử đích xác là chuyện tốt, Tác Tây là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, từ trước tới giờ thay mặt ý kiến của Hoàng thượng, các vị đại thần tần phi cũng không câu thúc nữa, đều khai yến.