"Văn Văn, cậu nói xem Chu Linh Khôn có thích cậu không?"
Chủ đề chuyển hướng đột ngột, rõ ràng vừa nãy còn đang bàn về chuyện xem phim, vậy mà lại nói sang Chu Linh Khôn.
Vương Văn Văn nghe Tô ŧıểυ Mạt nói thì hơi ngượng ngùng, không biết có phải mình tự luyến quá không, nhưng cô cũng cảm thấy… Chu Linh Khôn hình như có thích mình?
"Cậu ấy ngày nào cũng mang sữa cho cậu, lại còn thân thiết với cậu nữa… Nghe nói Chu Linh Khôn nổi tiếng là bá đạo, chắc chắn là thích cậu mới vậy đó!"
Nói xong, Tô ŧıểυ Mạt còn gật đầu lia lịa như để tăng thêm tính thuyết phục.
"Cậu ấy có nói gì đâu… Hơn nữa chúng mình còn là học sinh, tốt nhất đừng yêu đương vội!" Vương Văn Văn mân mê vạt áo, trong lòng rối bời.
Cô cũng có cảm giác đó.
Nhưng liệu Chu Linh Khôn có thực sự thích mình không?
Cậu ấy chưa tỏ tình, hơn nữa từ nhỏ cô đã là một cô gái ngoan ngoãn, nên cũng hơi e ngại chuyện yêu sớm.
Vương Văn Văn có chút buồn phiền, thật ra cho dù Chu Linh Khôn có tỏ tình, cô cũng không biết có nên đồng ý hay không, yêu sớm, dù nghe ai nói cũng không phải chuyện tốt.
…
Phim trường học tổ chức chiếu mang tính giáo dục, nhưng xem cũng hơi chán, Vương Văn Văn nhìn sang Chu Linh Khôn, cậu ấy mang theo cả một đống đồ ăn vặt!
Cả bàn đầy ắp đồ ăn vặt đựng trong một chiếc balo to khiến Vương Văn Văn tròn mắt ngạc nhiên.
"Tôi sợ Văn Văn chán nên mới mang nhiều đồ ăn, nếu chán thì chúng mình cùng nhau ăn."
"Chu đáo ghê ~"
Tô ŧıểυ Mạt bên cạnh cũng hùa theo.
Vương Văn Văn ngại ngùng cười với Chu Linh Khôn, dạo này cô cũng quen với việc được cậu chăm sóc rồi, "Có mang sữa dâu không?"
"Có chứ, sao tôi lại quên thứ quan trọng nhất được!"
Chu Linh Khôn cười xoa đầu cô gái, ánh mắt tràn ngập dịu dàng như nước sắp tràn ra, khiến Vương Văn Văn ngẩn người vài giây.
Phim bắt đầu.
Đèn tắt dần, tiếng nói chuyện cũng nhỏ lại, Chu Linh Khôn ngồi cạnh Vương Văn Văn, nhìn gương mặt cô hơi mờ ảo trong bóng tối, lòng xao xuyến.
Dù nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.
Vương Văn Văn nhận ra ánh mắt của Chu Linh Khôn, quay sang, "Nhìn tớ làm gì, xem phim đi."
Ánh mắt chàng trai quá mãnh liệt, như ánh mặt trời nóng rực xuyên thấu qua người cô, khiến cô hơi bối rối.
Đang nghĩ gì vậy, Chu Linh Khôn… Thật khó đoán.
Vương Văn Văn thầm than trong lòng, cô thật sự không hiểu cậu, đối xử tốt với cô như vậy, cứ tiếp tục thế này, nếu cậu ấy thật sự tỏ tình cô cũng không biết phải làm sao.
"Nhưng tôi thấy Văn Văn còn đẹp hơn cả phim, gấp trăm lần ấy chứ."
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!
Lần nào cậu cũng trêu chọc cô đỏ mặt, với người khác thì hung dữ, trước mặt cô lại ngọt ngào như rót mật vào tai!
"Này! Cậu có thể… có thể đừng nói vậy nữa không!"
Vương Văn Văn nhân lúc trời tối để che ngực, tim đập hơi nhanh, mặt cũng nóng bừng, Chu Linh Khôn thật đáng ghét!
Cô nghĩ thầm, đúng là khẩu thị tâm phi.
"Nhưng tôi nói toàn sự thật mà."
Nhân lúc cô gái đang ngượng ngùng, rạp phim lại tối, Chu Linh Khôn đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt, bàn tay cô gái mềm mại hệt như con người cô vậy.
"Chỗ nào cũng đẹp, mặt, tay, tóc…"
Vương Văn Văn cảm thấy trong lòng như có đàn nai chạy loạn, chắc mặt cô cũng đỏ như gấc rồi, cô muốn rút tay ra nhưng bị cậu nắm chặt, không thể động đậy.
"Thả ra…"
"Không thả!"
"Thả ra đi!"
"Không thả!"
Hai người cãi nhau như trẻ con một hồi, cuối cùng Vương Văn Văn cũng chịu thua, cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Lòng bàn tay hơi ngứa, thì ra là chàng trai đang dùng ngón tay gãi nhẹ, Vương Văn Văn cắn môi, "Đừng nghịch nữa, còn để người ta xem phim không?"
"Lại gần đây ~"
Chu Linh Khôn dùng tay kia ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Vương Văn Văn chớp mắt, lắc đầu, cô không lại gần đâu, cô sẽ không bị lừa!
"Lại gần đây, tôi nói nhỏ cho cậu một câu rồi xem phim tiếp."
Cuối cùng vẫn bị lừa, cô vừa nghiêng đầu lại gần thì chàng trai đã giữ lấy trán cô, môi hai người chạm vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, Vương Văn Văn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.