"Chu Linh Khôn! Cậu đã làm gì Văn Văn?"
Vừa thấy Chu Linh Khôn, Hứa Tòng Khê đã vung nắm đấm giáng thẳng xuống.
Khóe miệng Chu Linh Khôn rướm máu, hắn chỉ cười khẩy: "Tôi còn lạ gì cậu? Tôi làm những việc mà cậu cũng muốn làm thôi, Hứa Tòng Khê."
"Cậu cũng trọng sinh rồi à, trời cao thật bất công!"
Chu Linh Khôn dùng ngón trỏ lau vết máu nơi khóe miệng, có chút đau rát, nhưng nụ cười càng thêm điên cuồng: "Cậu là cái thá gì mà dám chất vấn tôi?"
"Tôi là cái thá gì không quan trọng, ít nhất tôi không cưỡng ép Văn Văn. Hôm nay cô ấy đã khóc, cậu biết không? Sao cậu có thể nhẫn tâm làm cô ấy khóc?"
Đều là những người si mê Vương Văn Văn, thực ra ngay từ đầu Hứa Tòng Khê đã không muốn đối đầu với Chu Linh Khôn. Họ đã thảm hại như thế nào ở kiếp trước, cả hai đều biết rõ.
Nhưng một khi mọi chuyện liên quan đến Vương Văn Văn, dù là ai cũng không thể nhẫn nhịn.
"Cô ấy khóc, đúng! Cô ấy khóc vì tôi! Hứa Tòng Khê, chẳng lẽ trong lòng cậu chưa từng nghĩ đến việc cưỡng ép cô ấy sao? Cậu tưởng tôi không biết những bức ảnh trong điện thoại của cậu à? Chụp trộm, theo dõi, ghi âm... ai mà biến thái bằng cậu!"
Chu Linh Khôn chỉ thẳng vào Hứa Tòng Khê, thái độ đầy khinh miệt: "Cậu làm gì cũng chỉ dám lén lút. Tôi khác, đời này nếu không chiếm được Văn Văn, cưỡng hiếp cô ấy rồi đi tù tôi cũng cam lòng!"
Hứa Tòng Khê cười lạnh.
Ai mà không dám?!
Anh chỉ không muốn làm Văn Văn đau lòng mà thôi.
"Chu Linh Khôn, cậu biết tôi sẽ không từ bỏ Văn Văn. Cô ấy là mạng sống của tôi." Hứa Tòng Khê đấm vào ngực mình: "Tôi cũng dám làm, chỉ là không muốn cô ấy đau lòng. Và nếu cậu còn làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu."
"Vậy sao?"
Chu Linh Khôn chỉnh lại cổ áo, ánh mắt ánh lên vẻ quyết tâm: "Vậy thì cứ chờ xem."
Dưới lầu nhà Vương Văn Văn.
【Văn Văn, em có thể ra đây một chút không?】
Đêm đó, Hứa Tòng Khê đứng dưới lầu nhà Vương Văn Văn, nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi. Anh biết Văn Văn sẽ từ chối.
Nhưng anh đã nghĩ kỹ đối sách. Văn Văn là người mềm lòng, dùng khổ nhục kế chắc chắn sẽ hiệu quả.
【Ra ngoài á? Muộn rồi học trưởng, có chuyện gì thì nhắn tin đi ạ.】
Vương Văn Văn còn tâm trạng nào mà ra ngoài chứ. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, người bạn ngồi cùng bàn nhiệt tình và vị học trưởng tao nhã dường như đã biến thành một người khác. Trong lòng cô luôn cảm thấy kỳ lạ và bất an.
Ôm ngực, Vương Văn Văn khẽ nhíu mày.
【Văn Văn, anh đang ở dưới lầu nhà em. Em muốn anh đứng đây cả đêm sao? Anh thật sự muốn gặp em một lát thôi.】
Vương Văn Văn nhìn tin nhắn Hứa Tòng Khê gửi tới, vội vàng mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn.
Trong bóng tối quả thực có một người đang đứng.
"Cái gì vậy! Người nào người nấy đều như thế, thật là..." Vương Văn Văn bực bội cắn môi, nhưng vẫn thua sự mềm lòng bên trong, khoác áo rồi lén lút chuồn ra ngoài.
Thấy cô xuống, chàng trai đứng trong bóng tối nở một nụ cười "quả nhiên là thế".
"Văn Văn!"
Vương Văn Văn giữ phép lịch sự, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
"Học trưởng."
Giọng nói ỉu xìu, trên mặt không có nụ cười.
Hứa Tòng Khê biết Vương Văn Văn chắc chắn đang rất tức giận. Đối mặt với cô gái đang giận dỗi, anh chỉ có thể dịu dàng và chủ động hơn. Vì vậy anh tiến lên xoa đầu cô, nở nụ cười dịu dàng.
"Văn Văn, tuy rằng em không muốn kể những chuyện buồn cho anh nghe, có lẽ chỉ coi anh là một học trưởng bình thường, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh thích em."
Hứa Tòng Khê kéo Vương Văn Văn vào lòng, ôm chặt cô. Hơi thở ấm áp của anh vây quanh cô, đối lập với Chu Linh Khôn như hai thái cực.
"Học trưởng... Em..."
"Suỵt..."
Hứa Tòng Khê đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của cô: "Anh thổ lộ chỉ là xuất phát từ chân tâm, không nhất thiết phải có kết quả. Em chỉ cần không gánh nặng tiếp nhận những điều tốt đẹp anh dành cho em là được. Văn Văn, xin đừng từ chối anh, anh chỉ muốn thấy em vui vẻ thôi."
Không hổ là Hứa Tòng Khê, ăn nói hơn hẳn Chu Linh Khôn. Một người thì cưỡng ép bức bách, một người thì dịu dàng như nước. Những bất mãn trong lòng Vương Văn Văn cũng vơi đi rất nhiều.