Mạnh Uyển nhìn Tiêu Cẩn Sanh khí thế lăng nhân như vậy có chút bị dọa: "Tôi không, không phải... Thật xin lỗi."
Tiêu Cẩn Sanh nao nao, cảm xúc hơi khôi phục một ít, cô vừa rồi nhìn thấy Tiếu Chi Thâm bị hất nước mới bất chợt mất đi lý trí, cho nên nói chuyện có chút không lựa lời, Mạnh Uyển trong nguyên tác là một nha đầu thiện lương thuần khiết, cô hình như không nên phát hoả với cô ta.
Bực bội nhíu mi một chút, Tiêu Cẩn Sanh phất phất tay: "Cứ như vậy đi." Nói xong liền vội vàng đi đến trước mặt Tiếu Chi Thâm hỏi: "Anh có bị sao không? Hay là về nhà thay quần áo đi?"
Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh vì mình mà khẩn trương như vậy, vì mình còn phát hoả như vậy, tâm tình đột nhiên biến tốt, giương môi tươi cười vươn tay xoa nhẹ đầu Tiêu Cẩn Sanh một phen: "Không có việc gì, về nhà thay một bộ quần áo khác là ổn rồi."
Tiêu Cẩn Sanh gật đầu, kéo Tiếu Chi Thâm đi, vừa đi vừa nói: "Vậy đi mau."
Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng mặc quần áo ướt cũng rất dễ bị cảm mạo, lại còn không thoải mái, vậy nên cô chỉ muốn nhanh chóng chạy đến nhà Tiếu Chi Thâm.
Tiếu Chi Thâm khóe môi vẫn luôn đều treo nụ cười sung sướиɠ, cùng Tiêu Cẩn Sanh đi ra ngoài trường.....
Mạnh Uyển nhìn Hạ Linh: "ŧıểυ Linh, sao cậu lại xúc động như vậy, đã nói có thể là hiểu lầm rồi mà."
"Hiểu lầm? Chỗ nào mà hiểu lầm?" Hạ Linh tức giận bất bình mở miệng: "Rõ ràng Tiêu Cẩn Sanh chính là không biết xấu hổ chân đứng hai thuyền, cùng Tiếu Chi Thâm ái muội như vậy còn cùng Lâm Thanh Tử dây dưa không rõ. ŧıểυ Uyển cậu không thể yếu đuối như vậy, hiện tại Lâm Thanh Tử là bạn trai cậu, cậu phải bảo vệ tình yêu của hai người!"
Mạnh Uyển tựa hồ muốn phản bác Hja Linh, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Nhà Tiếu Chi Thâm.
"Chưa xin phép nghỉ với giáo viên đã chạy đi rồi, lúc quay lại liệu có bị trừng phạt hay không?" Tiêu Cẩn Sanh mở miệng hỏi, thật ra cô lại không để ý, nhưng mà Tiếu Chi Thâm lại là học trò tốt.
Tiếu Chi Thâm mỉm cười ôn nhu; "Không đâu, đừng lo lắng."
Tiêu Cẩn Sanh nhíu mi, nhìn Tiếu Chi Thâm nói: "Vẫn còn bực bội, hay là em kéo đen Lâm Thanh Tử, trách khỏi người khác hiểu lầm. Dù sao chúng ta cũng lấy hình tượng người yêu mà xuất hiện mà." Tiêu Cẩn Sanh không phải sợ hiểu lầm, mà là sợ những người đó làm ra chuyện gì đó làm tổn thương Tiếu Chi Thâm. Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng Tiếu Chi Thâm giúp cô chắn nước có trời biết cô đau lòng muốn chết, tuy rằng là nước lạnh, nhưng nếu Tiếu Chi Thâm bị cảm cô sẽ rất không vui rất đau lòng!
Tiếu Chi Thâm mỉm cười nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Anh không có ý kiến, nhưng anh nghĩ Lâm Thanh Tử sẽ không đồng ý, hơn nữa dù sao hai nhà cũng có kết giao, bố em sẽ cho công đa͙σ thế nào?"
Tiêu Cẩn Sanh ngẫm lại cũng đúng, nháo như vậy sẽ làm cả hai nhà đều xấu hổ. Suy tư sau một lát liền nói: "Bỏ đi, nước sông không phạm nước giếng, em tránh không tiếp xúc với Lâm Thanh Tử là được." Cô không thích phiền toái, chỉ thích vây quanh Tiếu Chi Thâm...
Nhưng mà Tiêu Cẩn Sanh cũng không nghĩ đến, không phải cô muốn tránh không tiếp xúc cùng Lâm Thanh Tử là có thể tránh.
"Cẩn Sanh, buổi chiều chúng ta đừng về trường học được không?" Tiếu Chi Thâm đột nhiên cười khẽ từ phía sau ôm lấy Tiêu Cẩn Sanh hỏi.
"Ai?" Tiêu Cẩn Sanh có chút không phản ứng kịp. "Vì sao a?" Tiếu Chi Thâm chính là một học trò ngoan a! Cư nhiên muốn trốn tiết!
"Chỉ muốn ôm em như vậy, đơn độc ở bên nhau như vậy." Tiếu Chi Thâm thấp giọng nói.
Tiêu Cẩn Sanh xì cười: "Được a." Dù sao cô cũng không thích học tập, hơn nữa có thể đơn độc ngốc một chỗ cùng Tiếu Chi Thâm!Ngẫm lại liền tốt đẹp! Nàng cảm thấy mình trúng tên độc Tiếu Chi Thâm rồi, hơn nữa trúng còn rất sâu!
Editor: sacnu